Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 11: Thái giám lộng quyền (6)

Hits: 23

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 11: Thái giám lộng quyền (6)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: 翩躚 – Tacke Trúc Tang

Tĩnh Hảo bước qua nền tuyết, cuối cùng cũng tìm được thiếu niên đang co ro một góc trong Sùng Minh điện không một bóng người, cậu còn đang ôm một con sói con trong lòng, chú sói con đen tuyền đã tắt thở, khóe miệng dính đầy máu đen nhỏ giọt tí tách, đọng thành một bãi nhỏ trên nền tuyết, đồng thời cũng dính lên vạt áo hoàng kim của cậu thiếu niên.

Sáu năm, đứa bé năm đó khi tức giận chỉ biết ném đồ để giải tỏa đã trưởng thành một cậu thiếu niên, ngay cả lúc đau lòng tức giận cũng không còn hung hăng xả giận như trước.

Mùi hương quen thuộc của người tiến vào khiến cho sống lưng đang căng cứng của cậu vô thức thả lỏng, ngón tay cứng đờ chậm rãi vuốt ve bộ lông đã mất đi độ ấm, giọng nói cậu nghẹn ngào.

“Hiền Hiền, ngươi nói xem nếu giờ đây người chết là ta, bà ấy liệu có vui vẻ hay không?”

Tĩnh Hảo ngồi xổm xuống lau khô vết máu trên mặt đất, đem khăn tay dính đầy máu ném vào chậu than các cung nhân mới vừa lấy tới, duỗi tay sờ sờ đầu sói con, giọng nói thanh lãnh như nước đầu mùa xuân mới vừa tan chảy, còn mang theo khối băng nhỏ vụn.

“Nô tài không biết đáp án của vấn đề này, nô tài chỉ biết, nếu hôm nay người ngã xuống chính là bệ hạ, nô tài càng khổ sở hơn so với bệ hạ bây giờ.”

Sau khi Bình Tông mất, nàng cũng dần thả lỏng cảnh giác, ngay cả sau này khi biết Thái Hậu có một đứa con riêng cũng không thèm để ý, phân nửa tâm trí vào Tư Lễ Giám, không ngờ rằng Hoàng Hậu nương nương lại tàn nhẫn tới thế, dám sai khiến cung nhân hạ độc trong cơm canh của con ruột mình.

Nếu không phải hôm nay sói con cùng ăn cùng ở với bệ hạ đột nhiên độc phát mà chết, nửa tháng sau, người chết chính là bệ hạ.

Chẳng qua là ỷ vào bản thân còn một đứa con vợ cả danh chính ngôn thuận khác mà thôi.

Suy xét lại, khi đó cơ thể Bình Tông ốm yếu thì chưa nói, riêng thái độ của ông ta với Minh Tịnh Hàm thôi, làm sao có thể qua đêm với mẹ ruột của cậu được.

Tĩnh Hảo nhìn ngón tay thiếu niên dùng sức đến trắng bệch, hoảng hốt lại nhớ tới hạt đậu nhỏ đỉnh đầu cài hoa tươi đi bắt bướm năm đó, bỗng có cảm giác bắt đầu chán ghét cuộc sống trước mắt.

“Bệ hạ.”

Nàng tránh đi cánh tay của thiếu niên, nắm lấy chân trước bé nhỏ đang vô lực rũ xuống của sói con, cười an ủi thiếu niên một cái.

“Chúng ta đi đem con sói chôn đi.”

Bệ hạ đi dọc hành lang, bên cạnh lại là Ngụy công công quyền khuynh nội cung, một chúng cung nhân ở xa xa khi thấy liền tránh đi, cúi đầu rũ mắt, không dám nhìn thánh nhan.

Tĩnh Hảo nghiêng đầu nhìn thiếu niên đi ở phía trước nửa bước, tiểu đậu đinh năm đó còn phải dùng lực ưỡn ngực nhỏ để thể hiện uy nghiêm lúc này càng thêm giống một đế vương chân chính, cho dù vừa rồi còn khóc lớn một lúc, hiện tại người khác nhìn cũng tìm không ra nửa điểm dấu vết.

Nàng đã ngóng trông cậu có thể trưởng thành nhanh một chút, rồi lại đau lòng cậu phải chịu cái giá đắt.

Rốt cuộc cũng mới chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.

Tĩnh Hảo đang định thu hồi tầm mắt, dư quang lại thoáng nhìn thấy một tên thái giám đang quỳ bên hành lang trộm vói vào tay áo, nhanh chóng móc ra cái gì.

“Bệ hạ cẩn thận!”

Gọi người đã không kịp, Tĩnh Hảo trực tiếp duỗi tay kéo Minh Tịnh Hàm, thấy chủy thủy đâm tới trực giác đưa tay ra chắn.

Từ sườn vai tới khuỷu tay bị rách một lỗ hổng, cắt vào lớp áo bông dày nặng, máu chảy tí tách xuống đất. Thị vệ phản ứng lại lập tức tiến lên áp tải người.

“Hiền Hiền!”

Minh Tịnh Hàm ném sói con trong tay đi, vội vàng duỗi tay che lại miệng vết thương của Tĩnh Hảo, máu không ngừng chảy từ khe hở giữa những ngón tay của cậu, thấm ướt ống tay áo màu vàng kim, nét mặt cậu càng trở nên nôn nóng, một tay khác cũng duỗi tới gắt gao bịt lại, đôi tay run rẩy bất hường.

Cậu đã không còn gì cả, cậu càng không thể mất đi Hiền Hiền được nữa.

“Ta không sao.”

Tĩnh Hảo đưa mắt nhìn vạt áo cậu dính đầy máu, lại đối diện với cặp mắt kinh hoảng và bất lực của cậu, rốt cuộc cũng nuốt lại câu nói, “Bệ hạ đừng làm dơ tay”, để mặc cậu che chặt lấy cánh tay mình, kiên trì đợi thái y tại chỗ.

Nàng không biết sau khi trải qua các thể loại mưu sát của cha mình lại nhận ra ngay cả mẹ ruột cũng muốn giết mình là cảm giác thế nào, chỉ là nàng không hy vọng lại nhìn thấy đứa trẻ mất ngủ suốt đêm, cho dù miễn cưỡng thiếp đi cũng sẽ bị ác mộng bừng tỉnh lại nữa.

Tên thái giám ám sát kia đã cắn thuốc độc tự sát từ lâu, ngay cả thi thể cũng đã bị bọn thị vệ im như ve sầu mùa đông rửa sạch sẽ, đặt ở ngoài vùng bảo hộ.

Hiện tại ai hy vọng bệ hạ xảy ra chuyện nhất, không cần tra cũng biết.

Từ An từ an, mẫu không từ, còn muốn an ổn ư?

Hằng ngày sau giờ ngọ bệ hạ đều sẽ nghỉ ngơi nửa canh giờ, một vài cô đại cung nữ đứng ở hành lang, thấy Ngụy công công bước ra từ tẩm điện, vội vàng cúi người thỉnh an.

* Giờ Ngọ: giờ ngựa – tính từ 11 – 13 giờ trưa.

“Hôm nay không cần vào quấy rầy bệ hạ, đợi hầu ở bên ngoài cho cẩn thận.”

Cung nữ sôi nổi đáp dạ.

Nhưng phàm là chuyện do Ngụy công công phân phó, có khi ngay cả bệ hạ cũng phải đáp ứng, các nàng không có lý gì mà không theo cả.

Tĩnh Hảo để lại một tên thái giám ở bên kia chăm lo, mình mang người của Tư Lễ Giám và người của thận hình tư đến Từ An Cung.

Chỉ là nàng chân trước mới vừa đi, cửa tẩm điện đã bị người bên trong mở ra, Minh Tịnh Hàm đứng ở điện tiền triều đối với cung nhân muốn hành lễ ra dấu im lặng, đi sang Từ An Cung.

Trong Từ An Cung, Lưu Điển đang định ra cửa làm việc liếc mắt một cái thấy một đám người hướng tới bên này, hắn híp mắt nhận ra mấy người đi đầu, cẳng chân bắt đầu run run, thất tha thất thểu chạy trở về, khi tiến gần đại điện chân mềm nhũn liền ngã thành chó gặm bùn.

“Quá… Thái, Thái Hậu, bọn họ, bọn họ tới…”

“Ai tới làm ngươi hoảng loạn như vậy, ai gia dù gì cũng là mẹ đẻ của đương kim bệ hạ, làm như là tên 0cẩu nô tài trong cung có thể lấy nổi mạng của ai gia không bằng.”

Thái Hậu cùng lắm mới hai mươi tám tuổi, gương mặt được bảo dưỡng thoả đáng chỉ đọng lại một chút dấu vết của năm tháng, nàng nâng chung trà lên nhìn người tiến vào, nói một câu hiển nhiên là để khiêu khích.

“Hoá ra nương nương còn nhớ rõ là mẹ đẻ của bệ hạ, nhưng mẹ đẻ có thể ra tay tàn nhẫn với con ruột mình như vậy được hay sao?”

Tĩnh Hảo móc chủy thủ trong ống tay áo ném xuống đất, thái giám đi theo bên cạnh cầm cái hộp, một chân đá đến dưới chân Thái Hậu đúng lúc bật nắp, lộ ra một cái đầu người mới mẻ ở trong.

Thái Hậu cúi đầu nhìn một cái thì mặt tái mét, cố gắng nhìn về phía Tĩnh Hảo.

“Ngụy công công có ý gì? Ai gia là Thái Hậu danh chính ngôn thuận, ngươi chẳng qua chỉ là con chó năm đó ai gia đưa đến bên cạnh bệ hạ một, hiện giờ muốn cắn ngược lại chủ nhân mình một miếng ư?”

Nàng ta khinh miệt mà cười một cái.

“Ngươi mà cũng xứng.”

“Chuyện của nô tài sự không phiền nương nương lo lắng, hôm tay nô tài hôm nay lại đây là muốn tính sổ với nương nương.”

Tĩnh Hảo không thèm để ý đến việc nàng ta khiêu khích, nghiêng đầu nhìn, người bên cạnh lập tức kéo một đứa bé còn đang khóc oa oa lên, cùng với một chén thuốc nóng hôi hổi.

“Thái Hậu nương nương đau lòng bệ hạ vất vả, ngày ngày phái người tặng dược thiện cho bệ hạ, nô tài cũng thương tiếc thập lục điện hạ, cố ý bảo thái y đem dược thiện thuốc bổ chọn ra, đun nóng cho thập lục điện hạ uống.”

Đứa trẻ bị xách gáy oa oa kêu mẫu hậu.

“Đám tiện nhân các ngươi thả ta ra… Mẫu hậu mau tới cứu con… Các ngươi chờ cho ta, chờ bao giờ ta làm hoàng đế, ta nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn các người, đem các ngươi cho chó ăn!”

Tĩnh Hảo cười với Thái Hậu lung lay sắp đổ một cái.

“Nếu nương nương không thể giáo dục thập lục điện hạ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, vậy nô tài cũng chỉ có thể cống hiến sức lực cho nương nương thôi.”

Nàng giơ tay, ra lệnh cho thái giám bóp miệng đứa trẻ còn đang kêu gào, ột gã khác bưng dược đổ vào trong.

“Đúng rồi, nương nương, nô tài nhiều việc, quên nói cho ngài, thuốc bổ này, hiệu quả còn hơn loại mà ngài đưa cho bệ hạ, sẽ trở nên ngu ngốc  nhanh hơn.”

Thái Hậu gào rống, muốn xông tới lại bị ba tên thái giám bắt lấy tay chân, chỉ có thể đứng tại chỗ dùng ánh mắt doạ người nhìn Tĩnh Hảo, gằn từng chữ một.

“Ngụy Hiền, ngươi đang mưu hại con vua!”

“Nương nương đang thừa nhận mình hãm hại bệ hạ?”

Tĩnh Hảo tới gần nàng ta, cẩn thận đứng ngoài phạm vi tay nàng ta có thể vượn tới.

“Nương nương nói nô tài mưu hại con vua, nhưng đây có phải con vua hay không còn chưa chắc.”

Nàng nhìn Thái Hậu trừng lớn đôi mắt, chậm rì rì bổ sung hoàn chỉnh câu nói phía sau.

“Chẳng lẽ Thái Hậu cho rằng, Bình Tông đã chết, thì sẽ không có ai đi tra 《 Cuộc sống hàng ngày 》 sao? Tuy rằng Bình Tông hơi rối loạn chút, nhưng lúc nương nương giả tạo cũng không cẩn thận quá rồi, thế mà đụng phải Tiêu phi nương nương, nô tài đã nghi ngờ, cũng chỉ có thể tìm Tiêu phi nương nương trong lãnh cung hỏi lại, vừa hỏi lại thì không cẩn thận thọc vào cái sọt của nương nương.”

“Ngày mùng bảy tháng mười, nô tài nhớ rõ ngày đó, hẳn là thái phó đại nhân đã là tới tìm nương nương để bàn về tình hình gần đây của bệ hạ đúng chứ? Nhưng nói chuyện gì mà mất nửa canh giờ, trong cung lại không một bóng người hầu, nương nương cảm thấy nên dùng lý do gì giải thích mới hợp lý?”

Thái Hậu trực tiếp ngã xuống ghế dựa.

Vốn dĩ thập lục điện hạ còn giãy giụa lại trở nên im re, trong tẩm điện rộng lớn tới vậy mà tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Nửa ngày sau Thái Hậu mới lên tiếng.

“Ngươi tính làm gì đây.”

Tĩnh Hảo không nhìn nàng ta nữa, quay đầu nhìn đứa trẻ nằm trên mặt đất, lập tức có người nâng cậu ta ra ngoài.

“Phiền toái lớn nhất nô tài đã giúp nương nương giải quyết, đáng tiếc thập lục điện hạ bệnh tật chết đột ngột, Thái Hậu nương nương thương tâm quá độ, bị thất tâm phong*, chỉ có thể ở Từ An Cung an dưỡng, còn thái phó đại nhân, vì bị nghi ngờ có liên quan tới việc mưu hại bệ hạ mà tự sát trong nhà.”

* Thất tâm phong: bị điên

Thái Hậu cười lạnh hai tiếng.

“Từ lúc đầu người đã lên kế hoạch tốt rồi.”

“Nếu không phải do ngài hạ độc vào đồ ăn của bệ hạ, nô tài sẽ không đụng tới người.”

Tĩnh Hảo nhìn người hầu dọn dẹp sạch sẽ tẩm điện, quay đầu nhìn về phía người đang ngã ngồi trên ghế.

“Nương nương, nếu ngài từng xem bệ hạ như con ruột, ngài sẽ không đi tới bước đường này.”

“Ha hả.”

Thái Hậu rũ đầu cười một cái, đột nhiên hét lên với người đang chuẩn bị ra khỏi điện.

“Tại sao ai gia phải xem nó như con trai ruột cơ chứ, nếu không phải do nó có gương mặt đó, ai gia cũng đâu tới mức hoàn toàn mất đi sự sủng ái của tiên hoàng, lưu lạc cho tới nông nỗi bây giờ……”

Tiếng nói hoàn toàn biến mất khi cửa điện đóng lại, Tĩnh Hảo đưa mắt nhìn người bên cạnh.

“Đều đưa ra ngoài cung an bài tốt?”

“Hồi công công, đã tìm được một nhà không con, mấy ngày nữa sẽ quay lại Đại Mạc, nô tài đã tự mình kiểm tra, dược hiệu rất tốt, chuyện không nên nhớ thì sẽ không nhớ.”

Tĩnh Hảo gật đầu, dẫn đầu ra khỏi Từ An Cung.

“Cung nhân bên này cũng an bài cho tốt, đừng lưu lại hậu hoạn.”

Người đi theo cung kính mà đáp ứng lùi xuống dưới.

Trong tẩm điện có người còn đang rên rỉ, cửa điện vốn dĩ đang đóng chặt lại bị đẩy ra từ phía ngoài, một người bước vào.

“Bệ hạ?”

Thái Hậu ngẩn ra, tiện đà mừng như điên.

“Ngươi là tới đưa ai gia đi đúng không? Ai gia biết mà, con chó Ngụy Hiền kia có thể làm gì được ai gia mẹ đẻ của bệ hạ được…”

Nàng ta còn chưa có nói xong đã che lại cánh tay hét to một tiếng, bị chủy thủ rạch một đường từ cánh tay một đường tới khủyu tay, vết máu đỏ tươi thấm ướt phượng bào hoa lệ của nàng ta.

“Đây là ngươi nợ Hiền Hiền.”

Minh Tịnh Hàm móc khăn tay ra lau khô vết máu dính trên chủy thủ, mặt vô biểu tình nhìn người trước mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

“Còn nữa, đừng nói ngươi là mẹ đẻ của trẫm, ngươi không xứng.”

Cậu thu chủy thủ lại, nói một câu chốt.

“Ngươi hẳn nên cảm tạ rằng năm đó đã đem Hiền Hiền đưa đến bên cạnh ta, nếu không giờ đây nhất định ta sẽ giết ngươi.”

Cậu không cần phụ hoàng cũng không cần mẫu hậu, cậu có Hiền Hiền là đủ rồi.

P/s: Khổ thân Hàm Hàm. (Chấm chấm nước mắt)

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *