Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi – Từ chương 1691[Edit][Xuyên nhanh]

Chương 1697: Yêu quái lục (9)

Hits: 167

Chương 1697: Yêu quái lục (9)

Tác giả: Ngận Thị Tiểu Tình

Editor: AnGing

Bài hát: Life goes on – Bangtan

Editor: AnGing

Trong lòng An Ngọc Quân có một loại trực giác, cảm thấy Ninh Thư sẽ không làm hại cô.

Tuy rằng ngoài miệng chua ngoa, khiến người khác cảm thấy xấu hổ, nhưng không hề có sát ý với cô.

Trong khoảng thời gian này, cô đã gặp quá nhiều yêu quái, có yêu quái trông dữ tợn vô cùng, còn có rất yêu quái có hình người.

Khoác da người, lại chạy nhanh, có thể bẻ cong ống thép.

An Ngọc Quân vẫn luôn không biết bên cạnh mình có những sinh vật nguy hiểm như thế tồn tại.

Không biết thì thôi, ngây thơ mờ mịt, nhưng bây giờ đã biết rồi, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ.

Cửa hàng tiện lợi trước nhà, bình thường cô vẫn hay tới đó mua đồ, nhưng khi cô mang thai, lúc xuống đi mua đồ, nhân viên cửa hàng đột nhiên biến thành yêu quái, há miệng muốn nuốt chửng cô.

Bất kể có chuyện gì xảy ra, cô sẽ phải ở chỗ này, tới khi sinh con xong.

An Ngọc Quân cảm thấy vô cùng tủi thân, sau một đêm triền miên, anh ta biến đâu mất còn mình thì mang thai, còn bị đủ loại yêu quái hung ác đuổi giết.

Bị bắt dính vào một thế giới xa lạ, một thế giới ly kỳ, thế giới này khác hoàn toàn so với thế giới con người thuần khiết trước đo.

Đây là một thế giới nguy hiểm, là thế giới mà yêu quái nào cũng muốn ăn thịt con của cô.

Cha của bọn nhỏ bao giờ mới tìm tới hai mẹ con cô đây, cô chịu đựng quá đủ những ngày tháng bị đuổi giết này rồi.

An Ngọc Quân vuốt bụng mình, thấy Ninh Thư không thèm nhìn mình, đang vẽ truyện.

An Ngọc Quân có cảm giác muốn khóc, trước kia một mình chạy trốn, cô cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được.

Bây giờ lại xuất hiện một người, trong lòng vừa cảm kích lại vừa tủi thân, người này còn có vẻ hơi hung dữ với cô nữa.

Lúc nhìn người khác mặt cô trở nên không có cảm xúc, khiến cô có cảm giác bị nhìn thấu.

An Ngọc Quân chán ghét cảm giác này.

“Cô thấy cô làm được gì?” Ninh Thư quay đầu nhìn An Ngọc Quân đang u oán ở bên.

“Tôi vừa ra khỏi nhà thì sẽ bị yêu quái đuổi giết, tôi có thể ở trong nhà anh được không, tôi có thể làm việc nhà, có thể giặt quần áo và nấu cơm.” An Ngọc Quân cúi đầu, vuốt bụng nói.

Ninh Thư gật gật đầu, “Có thể, về sau một ngày ba bữa, việc dọn dẹp nhà cửa sẽ giao cho cô, đúng rồi, tôi muốn ăn thịt, càng nhiều càng tốt.”

Nghiêm khắc mà nói, cô và An Ngọc Quân xem như người xa lạ, không có lý gì phải cung phụng An Ngọc Quân như tổ tông cả.

Nguyên Lương thích cô, chứ không phải cô thích cô ấy, cô không muốn cung phụng.

“Ê, con ưng mù kia, mẹ ta là thai phụ, sao ngươi có thể để mẹ ta làm những việc này mỗi ngày được, ngươi không có lương tâm sao?” Tiểu loli buồn bực nói.

“Mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm, còn phải quét tước vệ sinh, mẹ ta không phải bảo mẫu.”

Ninh Thư nhướng mày, đẩy mắt kính, “Lương tâm của ta tất nhiên sẽ không đau, nhưng con bé này nói chuyện cho cẩn thận đấy.”

“Ta cho ngươi ăn, cho các ngươi ở, bảo vệ mấy đứa, mấy đứa nên làm gì đó là chuyện đương nhiên, tuy rằng cha mấy đứa là đại yêu quái, nhưng các ngươi không phải.”

Tiểu loli kiêu căng nói: “Ngươi chăm sóc mẹ ta cho tốt, cha ta sẽ đối xử tốt với người, loại tiểu yêu quái giống như ngươi, cha ta chỉ cần búng ngón tay cũng đủ cho người hưởng thụ.”

“Tiểu Tiểu, đừng nói bậy.” An Ngọc Quân sờ bụng, lại nói với Ninh Thư: “Tre con không biết gì, mong anh đừng để bụng.”

“Vớ vẩn, không phải con tôi, nói xằng nói điên cũng không liên quan tới tôi.” Ninh Thư hờ hững nói.

Nghe cách ăn nói của tiểu loli, dựa theo tuổi tác của con người, chắc cũng tầm bảy tuổi.

Quả nhiên là yêu quái, hoặc chỉ là con của đại yêu quái mới được vậy.

Hay là con của người và yêu nó dị biến nhỉ?

“Con ưng mù, người là nam nhân kém thân sĩ nhất mà ta từng gặp..” Tiểu loli khinh bỉ Ninh Thư, “Hơn nữa còn hà khắc với một thai phụ tới mức này”

“Ta không phong độ, vậy những con yêu quái đuổi giết ba mẹ con mấy đứa chắc là có phòng độ rồi, đổi là thai phụ bình thường, có lẽ ta còn quan tâm một chút, con mấy đứa tài giỏi rồi, sẽ không sao cả.”

Tới nha, đấu võ mồm nha, thương tổn lẫn nhau thôi.

An Ngọc Quân:…

Ninh Thư đưa cho An Ngọc Quân một cái gối đầu và một ấm thảm mỏng, “Ngủ sô pha đi, nếu thấy chật chội thì xuống đất mà nằm.”

Vô tình vô nghĩa Ninh Thư chống nạnh, “Cô đừng mơ lên giường tôi ngủ.”

Có đôi khi bạn đối xử tốt với một người quá, người ta sẽ xem bạn chả ra gì. (Cái này đúng, mọi người nên chú ý. Đọc truyện này lâu rồi, ngẫm lại thấy quá đúng luôn) )

Nhân chi sơ, tính bổn tiện.

Cuối cùng hạ thấp điểm mấu chốt của mình xuống thấp nhất.

Vốn dĩ Nguyên Lương đối xử với An Ngọc Quân quá tốt, cơ bản không để cho An Ngọc Quân làm gì cả.

Thi thoảng An Ngọc Quân nấu cơm cho, Nguyên Lương vừa ăn vừa rơi nước mắt, mang ơn đội nghĩa.

Tuy rằng yêu là không cần hồi báo, nhưng là Nguyên Lương đã chết, cũng không thấy An Ngọc Quân thương tâm rơi lệ, thực sự khiến lòng người lạnh lẽo.

Làm gì có cái gì là đương nhiên đâu.

An Ngọc Quân cầm gối nói cảm ơn.

Ninh Thư quay lại phòng của mình, lấy một cái bút chu sa ra, chu sa màu đỏ, vẽ bùa chú ở cửa sổ.

Những công cụ vẽ bùa này Ninh Thư mua ở trong một cửa tiệm cũ nát.

Yêu quái trong thành thị nhiều, sẽ sinh ra một cái nghề, đó là nghề trừ yêu.

Có một vài người bị yêu quái quấn lấy, không có cách nào phản kháng, nghề trừ yêu sẽ phát triển mạnh mẽ.

Cục điều tra đặc thù này cũng không thể rà soát hết trăm phần trăm đưuọc, lúc này sẽ phải nhờ tới sức mạnh của dân gian.

Ninh Thư là một con yêu quái, chạy tới mua công cụ vẽ bùa giấy, người ta còn không bán cho cô.

Lúc đầu chủ quán còn tưởng là yêu quái trả thù, cuối cùng vẫn bán cho Ninh Thư.

Ninh Thư vẽ bùa, có lực sao trời rơi xuống, xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Ninh Thư.

Ninh Thư vội vàng tu luyện, nếu không để lâu thì lực sao trời sẽ tan mất.

Ninh Thư chạy nhanh bắt đầu tu luyện, bằng không thời gian dài, phù chú lực lượng liền không có.

Phù chú không có lực lượng, Ninh Thư phải vẽ lại một lần nữa.

Tu luyện một buổi tối, Ninh Thư phải vẽ rất nhiều lần, vừa mới vào trạng thái, phú chú lại không dùng được, lại phải vẽ lại, rồi lại tu luyện.

Cô chưa từng khổ như vậy bao giờ.

Linh khí hiện đại thưa thớt, muốn vẽ thành công một cái phù chú không hề dễ dàng, công hiệu còn ngắn.

Ninh Thư muốn bẻ gãy bút lông, lừa gạt à trời.

Tu luyện một cái suốt đêm, còn không bằng ở sao trời chi lực nồng đậm thế giới hô hấp một giờ năng lượng nhiều.

Nếu thế giới này là như thế này, yêu quái cũng muốn đi lên con đường cuối cùng.

Trời đã sáng, Ninh Thư duỗi eo một cái, lấy khăn lau phù chú chu sa trên mặt đất đi.

Lúc Ninh Thư mở cửa, An Ngọc Quân đã tỉnh dậy, đang bận rộn trong phòng bếp.

Ninh Thư chậm rì rì đi rửa mặt, nằm bò trên ghê ở ban công, híp mắt dưỡng thần.

Tu luyện cả đêm, thực lực không tăng thêm mấy nhưng lại tu luyện ra được một ít hỏa khí, không ngừng vẽ bùa, hơn nữa phù chú không phải cứ vẽ là thành.

Ninh Thư mơ mơ màng màng ngủ mất, An Ngọc Quân làm xong cơm sáng, lại lay tỉnh Ninh Thư.

“Ăn sáng thôi, đúng rồi, tôi còn không biết anh tên là gì?” An Ngọc Quân hỏi Ninh Thư.

“Tôi là Nguyên Lương.”

“Tôi là An Ngọc Quân.” An Ngọc Quân cười với Ninh Thư.

Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Wattpad và Dembuon.vn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *