SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 25: Tên vô lại ở thập niên 90 (5-8) (3)

Hits: 77

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 25.3: Tên vô lại ở thập niên 90 (5-8) (3)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Red Velvet & Ariana Grande – Psycho / pov (Mashup)

Bên ngoài cửa nhà họ Dịch đã sớm vây đầy người, đang chờ đưa tiền mừng.

Đây cũng là quy củ bất thành văn trong thôn, nhà ai có chuyện mừng, người trong thôn nếu tới ăn tiệc mừng, đều phải mang theo một chút chút tiền hoặc một món đồ gì đó, chủ nhà sẽ phải ghi nhớ xem nhà ai mang đến món gì để sau này hoàn trả theo cách khác.

Vốn dĩ hôn lễ phải được tổ chức ở nhà trai, nhưng Vệ Minh Ngôn thấy nhà mình vừa nhỏ vừa rách nát, dù sao nhà anh cũng chẳng có ai nên tổ chức ở nhà họ Dịch.

Việc tổ chức tiệc cưới ở nhà gái đồng nghĩa với việc được nhà trai xem trọng, hơn nữa Vệ Minh Ngôn đã đưa cho cậu mợ Dịch một bộ đồ mới, một bộ vòng vàng, còn dùng đến cả xe hơi ngay cả trong thành cũng hiếm thấy, hơn một nửa người trong thôn đều tới dự.

Ai cũng tò mò muốn xem cái tên du côn phát tài chỉ trong một tháng này, không phải, phải gọi là Vệ Minh Ngôn mới đúng.

“Đến rồi, chú rể tới rồi.”

Đám con nít lúc nào cũng là là quân mật báo đầu tiên, bọn nhỏ chạy ở phía trước, đằng sau có một chiếc xe hơi chậm rãi đi đến, trên xe còn treo bông hoa cưới đỏ thâm, vô cùng bắt mắt.

Cửa xe mở ra, Vệ Minh Ngôn mở cửa đi xuống.

Nhìn chàng trai tuấn tú đứng bên cạnh xe, mắt những người trong thôn đều sáng lên.

Diện mạo của anh đẹp là chuyện đã được toàn bộ người trong thôn công nhận, nhưng bình thường du côn hoặc là sẽ cúi đầu khom lưng trước mặt anh Long không thì cũng là bộ dáng cà lơ phát phơ mỗi khi đi đường, quần áo cũng lôi thôi, lếch thếch không bao giờ giặt, quần áo ố vàng bốc mùi cũng vẫn còn mặc trên người, đứng từ xa cũng có thể ngửi được mùi hôi bốc ra từ đầu anh.

Nếu không phải lúc anh cứu được Dịch Chỉ Lan là ở dưới nước, lúc lên bở hai người đều lếch thếch thì Dịch Chỉ Lan tuyệt đối sẽ không thích anh, sau này khi hai người đã ở bên nhau rồi, anh bị Dịch Chỉ Lan thúc giục mới không còn lôi thôi như vậy nữa.

Nhưng giờ đây, anh mặc tây trang, đi giày da đen bóng, dáng người thon dài, gương mặt cười rạng rỡ, mọi người nhìn đến sửng sốt.

Đúng là lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

Không ngờ rằng khi du côn tắm rửa sạch sẽ ăn mặc đàng hoàng lại đẹp như vậy.

Đầu tiên Vệ Minh Ngôn đỡ ông Trần bà Trần đang ngồi trên xe xuống trước, sau đó mới giương giọng nói với thôn dân xung quanh: “Vệ Minh Ngôn tôi từ nhỏ không cha không mẹ, toàn nhờ vào bà con hương thân chăm sóc, trước đây tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, đã làm nhiều chuyện không đúng, lúc này nhân dịp ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ, tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến mọi người, tiền mừng ngày hôm nay tôi không thu, xem như quà bồi thường cho mọi người.”

Mọi người ồ lên.

Không nhận tiền mừng, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều khen lấy khen để Vệ Minh Ngôn, chờ đến khi vào sân, nhìn đến thịt cá trên bàn mọi người đều khiếp sợ.

Hiện giờ mọi nhà đều còn nghèo, lúc tổ chức làm lấy lệ, hầm nồi canh cá, canh gà thì thôi, bây giờ lại là nguyên con cá, nguyên con gà! Chỗ này tốn biết bao nhiêu tiền cơ chứ!

Thôn dân kinh ngạc cảm thán ngồi xuống, nhìn từng món ăn được bưng lên bàn, là thịt thật cá thật, mọi người thèm đến nuốt nước miếng.

Vệ Minh Ngôn vào phòng trong đón cô dâu, ở đây không có quy củ phải có tiền mới đón được dâu, chỉ có một đám nhóc chắn ở cửa, anh lôi ra mấy gói kẹo dỗ chúng đi khỏi.

Bên cạnh cùng đi theo vào là một vài thôn dân họ hàng gần.

Ông bà Trần vừa xuống xe đã đi vào phòng, đứng cạnh cửa phòng Dịch Chỉ Lan, xem như là lá chắn cuối cùng.

Xem như là bà mối, cũng là trưởng bối, ông bà Trần cũng chỉ ngăn cản lấy lệ rồi cho anh vào.

Vệ Minh Ngôn vào phòng, trên giường đất, Dịch Chỉ Lan mặc một bộ váy cưới xinh đẹp, ngượng ngùng cúi đầu, hắn đi lên trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Sau này, anh chính là chồng của cô.

“Lan Lan, tuy rằng anh đã nói rồi, nhưng anh vẫn muốn nói lại một lần nữa.”

Vệ Minh Ngôn trịnh trọng nói, “Anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, để em đi theo anh sống một cuộc sống sung sướng, khiến cho con của chúng ta hạnh phúc, khỏe mạnh lớn lên.”

Dịch Chỉ Lan đỏ mắt, định nói gì đó nhưng lại phát hiện vốn từ của mình hơi nghèo nàn, vì thế gật đầu, nhỏ giọng đáp, “Em tin anh.”

Được đến đáp án tin tưởng, chàng trai anh tuấn mỉm cười, cẩn thận móc ra một cái hộp nhẫn, lấy chiếc nhẫn xinh đẹp bên trong ra, đeo lên ngón tay của cô dâu.

Thấy Dịch Chỉ Lan nhìn mình một cách khó hiểu, anh trả lời, “Đây là nhẫn bạch kim, em một cái, anh một cái.”

Nói rồi, anh lôi một chiếc nhẫn khác ra, đưa cho cô gái mặc váy cưới xinh đẹp.

“Lan Lan, em đồng ý đeo nó cho anh không?”

Đôi mắt Dịch Chỉ Lan ngập nước, phụt cười một tiếng, nhận lấy chiếc nhẫn, vừa thong thả vừa nghiêm túc, đeo lên ngón áp út của anh.

“Sau này, em đã thật sự gả cho anh rồi.”

“Đúng vậy, sau này, em chính là vợ của anh.”

“Anh sẽ, vẫn luôn bảo vệ em.”

***

“Cô dâu chú rể ra rồi!”

“Xinh đẹp qua đi!”

Dịch Chỉ Lan kéo tay anh, quỳ trước mặt trưởng bối kính rượu.

Hôn lễ này nửa Trung nửa Tây, có vẻ chẳng ra thể thống gì, nhưng không hề nghi ngờ gì mà trở thành hôn lễ tốt nhất mà các thôn dân từng gặp, bọn họ chúc phúc cho cặp vợ chồng mới cưới này, cũng hâm mộ người nhà họ Dịch.

Loại hâm mộ này, khi Vệ Minh Ngôn lôi vòng cổ, nhẫn, vòng tay vàng mà mình đã sớm chuẩn bị tốt ra càng chắc chắn hơn.

Tuy rằng anh cảm thấy vàng không đẹp bằng bạch kim, nhưng tam kim là ắt không thể thiếu, hơn nữa vì không muốn cho Dịch Chỉ Lan đeo, Vệ Minh Ngôn toàn mua loại siêu dày, siêu nặng.

Trang sức kim loại này quy nặng nhưng cũng chẳng hề đẹp tí nào, thậm chí còn có thể nói là hơi xấu, nhưng trong mắt bất kỳ một người phụ nữ nào ở đây, đều lộ ra vẻ hâm mộ khi nhìn vào chúng nó.

Ở trong thôn, có một món đồ trang sức mới cũng đã nháy mắt hạ gục phần lớn mọi người, huống chi lại còn bằng vàng.

Đến phần lễ hỏi, mọi người đều đã kinh ngạc đến mức không phát ra tiếng.

3000 đồng!

Điều này có nghĩa là gì!

Ở trong sơn thôn cũ nát này của bọn họ, lễ hỏi 300 đồng đã là rất nhiều rồi, mà Vệ Minh Ngôn còn đưa hẳn 3000 đồng!

Đủ mua biết bao nhiêu là đồ!

Ánh mắt hâm mộ trộn lẫn ghen ghét dường như có thể đâm thủng người cậu mợ Dịch.

Cậu Dịch mợ Dịch cũng còn chưa hồi thần lại đâu.

Làm sao, làm sao sẽ có tận 3000 đồng như vậy chứ?

Nhưng hiện tại bị nhiều người nhìn như vậy, cho dù ngốc cũng phải giả bộ, hai người ho nhẹ một tiếng, làm bộ rất bình tĩnh gật đầu.

Sau khi kính trà, rõ ràng trông Vệ Minh Ngôn vô cùng vui vẻ, đi khắp nơi chúc rượu, gương mặt đỏ bừng, anh càng như thế, càng chứng minh được địa vị của Dịch Chỉ Lan trong lòng anh, cậu mợ Dịch đã quên hẳn chuyện trước kia bọn họ đã ghét bỏ anh như thế nào, giờ phút này càng nhìn cháu rể càng thấy vừa lòng. (Đọc đầy đủ tại Mái ấm của Nadia)

Tiếp đón hai tiếng đồng hồ, bà cầm 3000 đồng mà Vệ Minh Ngôn cho, đi vào trong phòng nhỏ tìm cô cháu gái đang mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lan Lan, tiền này con cầm đi, sau này nhỡ có chuyện gì cũng còn cái để dùng.”

Dịch Chỉ Lan không nhận, “Mợ, tiền này mợ cầm đi, Minh Ngôn đã nói với con rồi, anh ấy còn nhiều lắm, số tiền này là cậu mợ nên nhận.”

Nói xong, cô lại đỏ mặt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Cha mẹ con chết sớm, nếu không có cậu mợ, làm sao con có được ngày hôm nay, cậu mợ vì kiếm học phí cho con, bận bịu hơn nửa đời người, giờ đây cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Nói đến chuyện này, mấy năm nay bà đã vô cùng cẩn thận nuôi nấng cô bé nho nhỏ này trở thành một cô gái vừa ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện như thế, lại còn là một cô sinh viên, giờ lại phải gả chồng, mắt mợ Dịch cũng đỏ lên.

“Con nghe mợ đi, cậu mợ con còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, nếu thật sự nhớ bọn ta, con trở về thăm một cái là được, số tiền này cậu mợ thật sự không thể nhận, đây là những 3000 đồng, trong thôn nhà nào thương con mà không chuyển lễ hỏi thành của hồi môn rồi cho ngược lại đâu, nếu cậu mợ thật sự nhận số tiền này, trong lòng Minh Ngôn nhất định sẽ không vui đâu.

“Sẽ không.” Dịch Chỉ Lan hơi ngượng ngùng chút, lại hơi tự hào nhấp môi cười, “Minh Ngôn nói, số tiền này anh ấy không định lấy lại, anh ấy nói…”

Cô gái e thẹn đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Anh ấy nói con có thể gả cho anh ấy, chính là của hồi môn lớn nhất rồi.”

Thật ra Vệ Minh Ngôn nói là, cô có thể gả cho anh, trong bụng nói không chừng còn có con của hắn, đây là của hồi môn tốt nhất rồi.

Giờ phút này Dịch Chỉ Lan không còn lo lắng gì về tương lai nữa, thậm chí hiện giờ cô còn đang mong đợi nữa.

Con của cô và Vệ Minh Ngôn, sẽ trông như thế nào nhỉ?

Hai người chống đẩy một lúc, Dịch Chỉ Lan không chịu nhận, cuối cùng mợ Dịch chỉ có thể cất tiền đi.

Số tiền này cậu mợ sẽ không động đến, cất ở nhà, nếu con cần thì cứ đến lấy.”

Biết tính cách cậu mợ, nếu cô không đồng ý chuyện này thì nhất định sẽ không nhật, Dịch Chỉ Lan đành ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Bởi vì cô còn phải vội vàng đi học, buổi chiều hai người dưới tầm mắt lưu luyến của cậu mợ Dịch lên xe, đi lên thành phố A.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *