SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 27: Tên vô lại ở thập niên 90 (10)

Hits: 97

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 27: Tên vô lại ở thập niên 90 (10)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Build a B*tch – Bella Poarch

Vợ lão Trần nghe tin bọn Vệ Minh Ngôn về thôn từ mọi người, vui vẻ về nha kể cho chồng mình nghe.

“Ông nó, hay chúng ta cũng đi xem đi, nghe nói thằng nhỏ Minh Ngôn mua cho nhà lão Tam nhiều đồ tốt lắm, đều là những món đồ mà thôn chúng ta chưa ai nhìn thấy cả, mình cũng đi xem cho biết.”

Lão Trần đang mài gỗ, nghe vợ mình nói, động tác trên tay cũng hơi ngừng lại, “Đi làm gì? Người ta đưa vợ về nhà, chúng ta đi qua thêm phiền cho người ta thôi?”

Nhìn vợ mình mất hứng bỏ đi, trong lòng lão Trần cảm thấy hơi khó chịu.

Thật ra không phải không muốn đi thăm đứa bé mình biết từ nhỏ kia, nhưng lần trước bọn họ đã được lợi lên làm bậc cha chú người ta rồi, người trong thôn rảnh rỗi không có việc gì làm thì hay ngồi bàn tán với nhau, nếu thấy bọn họ tới, kiểu gì cũng làm ầm lên đòi Minh Ngôn mua quà cho bọn ông.

Lão Trần tưởng tượng tới ngày mấy bà thím tụm năm tụm bảy ríu ra ríu rít đã thấy đau đầu, dứt khoát ở nhà luôn cho rồi.

Cùng lắm thì bảo bà nhà ngày mai đi hóng hớt xem dạo này Minh Ngôn sống có tốt không là được.

Bà Trần xụ mặt cầm quần áo tính ra bờ sông giặt, lúc đi ngang qua ông Trần lẩm bẩm một câu, “Tôi còn lạ gì ông, ông là thấy Minh Ngôn người ta phát đạt nên không dám lại gần, không biết cái tính quái đản này ở đâu ra nữa.”

“Nói bà cũng không hiểu.”

Một cặp vợ chồng già còn lạ gì nhau, đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, bà Trần lườm chồng mình một cái, buông thau giặt đồ bước ra mở cửa.

Vừa mở cửa, trên mặt bà liền nở nụ cười, “Minh Ngôn, Lan Lan, sao hai đứa lại tới đây?”

Ông Trần đang tính thả cây gỗ trong tay ra ngó xem ai tới, nghe là Vệ Minh Ngôn tới thì sửng sốt, vội vàng buông việc, chống quải trượng đứng lên.

“Cô, tất nhiên là tụi cháu tới thăm cô và chú rồi!”

Vệ Minh Ngôn nở nụ cười, kéo tay vợ mình bước vào, vừa mới thấy ông Trần chống gậy khập khiễng đi tới, vội vàng tiến lên đỡ ông.

“Chú, thân làm con cháu, nào có lý để chú ra đón đâu cơ chứ.”

“Tình với lý cái gì, thôn chúng ta không bận tâm mấy chuyện vặt đó.” Tuy rằng miệng bảo không đi nhưng thấy hai người tới thăm, gương mặt lão Trần tươi roi rói.

“Sao hai đứa lại tới đây?”

“Thì không phải đã lâu rồi chưa về, muốn qua mua cho cô chú ít đồ hay sao?”

Vệ Minh Ngôn đưa cái túi mình cầm trong tay nãy giờ ra đưa cho ông, “Đây là quải trượng cháu mua cho chú, chống nó lên trông khí thế hẳn, bên trên còn khắc hình rồng đó.”

“Sao tới còn mang quà làm gì.” Đầu tiên lão Trần giật mình, sau đó hớn hở nhận lấy, mở hộp ra thấy chiếc quải trượng màu sắc xinh đẹp thì hơi chần chờ.

“Minh Ngôn à, cây gậy này nhìn điêu khắc tinh sảo chắc đắt tiền lắm à?”

“Có tính là gì đâu, chú chính là bậc cha chú của cháu và Lan Lan mà.”

“Lại đây xem quần áo cháu mua cho cô này, mặc lên khẳng định vô cùng đẹp.”

Bà Trần không ngờ mình cũng có quà, nhìn túi quà xinh đẹp bà cười không khép miệng lại được.

“Cháu cẩn thận quá.”

Dịch Chỉ Lan đứng bên cạnh chồng, nhìn ánh mặt dịu dàng của anh, tươi cười cầm lấy quần áo ướm thử lên người bà Trần, trong lòng cảm thấy ấm áp, vừa kiêu ngạo lại vừa hạnh phúc.

Đây là chồng của cô.

Anh dịu dàng, nhớ ơn, có tinh thần trách nhiệm, luôn biết ơn những người đã từng giúp đỡ mình, nếu nói trước kia Dịch Chỉ Lan đã từng thích người cứu cô khỏi chết đuối, có ơn cứu mạng với mình.

Thì hiện giờ khi đã sống chung với nhau, càng ngày cô càng yêu anh say đắm.

Cô cảm thấy, cô đã gặp được người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.

Mà trùng hợp thay, anh cũng yêu cô.

Lúc hai người trở về, cậu Dịch và mợ Dịch vô cùng bịn rịn không nỡ, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng tương lai cặp vợ chồng này sẽ sống trong thành phố, nên gương mặt đều rạng rỡ, ngắm nhìn chiếc xe kia rời đi.

“Không nỡ hả?”

Vệ Minh Ngôn vừa nhìn thấy nét mặt mất mác của cô thì đã biết ngay cô đang nghĩ gì, anh an ủi, “Chờ khi nào chúng ta già đi, thì quay lại đây sống.”

Dịch Chỉ Lan thu hồi tầm mắt, dịu dàng nhìn anh, “Ừ, nghe anh hết.”

So sánh với lần trước, thật ra cô không quá khẩn trương và sợ hãi mấy.”

Lần này cô chỉ là tranh thủ được nghỉ quay trở về, chỉ ở lại một đêm rồi phải quay về trường, sau khi lưu luyến tạm biệt người yêu, cô tự tin quay trở về phòng ngủ.

“Lan Lan! Cậu về rồi! Thăm nhà vui không?”

An Cần đang vùi đầu đọc sách, nghe thấy tiếng cửa mở, nhìn thấy Dịch Chỉ Lan, tức khắc hớn hở, ríu rít hỏi cô về nhà có vui không.

Dịch Chỉ Lan cười thả túi xuống, trả lời, “Vui lắm, cậu mợ mình thấy mình về thì rất vui, mình không nỡ quay trở về trường đây này.”

Hoàng Miêu đang ngồi trên nệm đọc sách, nghe được cuộc nói chuyện của hai người, lạnh nhạt nói một câu, “Thế sao không ở thêm hai hôm nữa?”

An Cần và Dịch Chỉ Lan không thèm để ý tới cô ta.

Vốn dĩ trường học cũng chỉ cho nghỉ hai ngày, nghỉ học không có lý do sẽ bị phạt.

Sau một tháng ở chung, Dịch Chỉ Lan cũng xem như biết rõ tính tình của hai người bạn cùng phòng này.

An Cần tính tình tốt, thoải mái, thẳng thắn, còn Hoàng Miêu có thể do nhà nghèo, nên hơi ghét người ăn mặc đẹp như Dịch Chỉ Lan, bình thường nói chuyện không thèm nể mặt, hầu như thích gì nói đó, hiện giờ cô đã luyện cho mình được một kỹ năng mới, đó chính là lờ đi coi như không nghe thấy Hoàng Miêu nói gì, An Cần cũng vậy.

Hôm sau, cuộc sống đại học khẩn trương của cô lại bắt đầu, hầu như tất cả mọi người đều cố gắng học tập, khiến cho cô cũng bị cuốn theo không khí đó.

Chỉ có một vài lúc, cô sẽ cầm theo sách vở ngồi bên cạnh hồ nước trong trường, nhưng không phải để học, mà là lôi điện thoại di động ra nói chuyện với Vệ Minh Ngôn.

“Em ăn rồi, ăn ở nhà ăn, anh thì sao? Đã ăn gì chưa?”

Cô gái dịu dàng nở nụ cười, yên lặng nghe thấy người đàn ông bên đầu kia của điện thoại khựng lại một xíu mới không tự tin đáp, “Ăn rồi.”

“Lại nói dối rồi.” Dịch Chỉ Lan hờn dỗi vạch mặt người yêu, “Anh mau mau đi ăn cơm đi, biết chưa hả, em có số điện thoại của trợ lý anh đó, anh đừng quên rằng anh là người bảo cậu ấy mỗi ngày báo tin cho em biết.”

Vệ Minh Ngôn vội vàng xin tha, “Anh đi ăn liền đi ăn liền, thật sự là tại hôm nay anh bận quá nên quên mất, lần sau sẽ không thế nữa mà.”

Lúc này Dịch Chỉ Lan mới yên tâm, tiếp tục dặn dò nói, “Lúc anh bàn chuyện làm ăn uống ít rượu thôi, trước khi uống rượu phải ăn lót dạ cái đã, biết chưa?”

“Được rồi…” anh cười khẽ, nhẹ giọng đáp ứng, “Nghe lời bà quản gia của anh hết.”

Nghe thấy biệt danh này, cô gái giả bộ tức giận, “Anh nói ai là bà quản gia đấy!”

“Được rồi được rồi, không phải bà quản gia, Lan Lan nhà ta là công chúa nhỏ, công chúa nhỏ của anh mà.”

Giọng nói từ tính cưng chiều truyền ra từ điện thoại, rõ ràng đã từng nghe rất nhiều lời ngon tiếng ngọt của anh, gương mặt Dịch Chỉ Lan vẫn đỏ bừng, cô cố gắng làm ra vẻ mình không hề thẹn thùng, “Anh mau đi ăn cơm đi, đừng lúc nào cũng chỉ bận bịu công việc thôi, nếu anh đói lả thì làm sao bây giờ!”

Trước khi hai người đến với nhau, trong cảm nhận của cô Vệ Minh Ngôn luôn luôn cao lớn, ổn trọng, nhưng sau khi sống chung với nhau cô mới biết, người đàn ông này luôn luôn bỏ bê cơ thể, không biết chăm sóc bản thân, là người yêu của anh, ngoại trừ việc mỗi ngày giám sát hắn phải biết chăm sóc bản thân mình thì cô còn biết làm gì được nữa.

Vì thế, cô có một thói quen là đến giờ ăn cơm phải gọi điện nhắc nhở anh.

“Ăn cơm ăn cơm, bây giờ anh đi ăn liền.” Vệ Minh Ngôn chiều chuộng nói, “Trước đó anh cũng kể với em rồi còn gì, anh đang mở một công ty bán xe đạp? Bởi vì mới thành lập, phải hạ giá thấp xuống một chút, ai ngờ bán được hết sạch, vừa rồi mới mở cuộc họp bàn về việc tăng ca để chế tạo gấp, nên mới quên mất việc ăn cơm, bảo đảm sẽ không có lần sau đâu.”

“Thôi đi.” Dịch Chỉ Lan tin được mới là lạ, “Lần trước anh cũng nói thế với em, sau đó lại tái phạm liền.”

Bên kia đầu dây anh lại nói một cách đương nhiên, “Nếu anh không làm thế thì làm sao nghe được giọng em mỗi ngày?”

“Cái anh này!”

Cô lại đỏ mặt, “Em không nói chuyện với anh nữa! Buổi tối đừng có ăn ngoài, đợi em về nấu cơm cho anh.”

“Được” Vệ Minh Ngôn cố tình trầm giọng, giọng nói quả thực nghe hay xỉu, “Tan học anh sẽ đón em.”

Thời gian ngọt ngào hằng ngày kết thúc, Dịch Chỉ Lan vừa bỏ điện thoại xuống, thì thấy một cậu bạn mặc áo đen đẩy một chiếc xe đạp mới tinh đi tới, giống như vô tình đi tới trước mặt cô.

Anh đặt tay ở tay cầm xe, cười với cô một cái, “Lan Lan về ký túc xá hả? Mình chở cậu nhé.”

Dịch Chỉ Lan nhìn người biết rằng cô có bạn trai rồi còn bám riết không tha theo đuổi mình này, thấy được sự kiêu ngạo trong đôi mắt cậu ta.

Thấy ánh mắt cô dừng trên chiếc xe đạp, cậu bạn tóc húi cua đắc ý nói, “Mình mới mua đó, cướp mãi mới được, coi như nể mặt nó, để mình chở cậu một đoạn nhé?”

Nhìn biểu tượng hoa lan trong logo, nhớ tới hình ảnh mà Minh Ngôn từng cho mình xem, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu bạn trước mặt này.

Công ty xe đạp của Minh Ngôn, hình như logo cũng là hình hoa lan mà…

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *