SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 28: Tên vô lại ở thập niên 90 (11-14) (3)

Hits: 86

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 28.3: Tên vô lại ở thập niên 90 (13)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: LSD – Genius ft. Sia, Diplo, Labrinth

“Quần áo bán được lời nhất, chủ yếu là để thu hút khách hàng, nhãn hiệu anh đã đặt làm, sau này sẽ tạo ra một ngày của thành viên để đại hạ giá, sau đó thường sẽ mang một ít đồ giá thành rẻ ở phía gian hàng bên trái mang qua đây bán, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều khách hàng, thế nào, đoán thử xem ý tưởng thông minh tuyệt đỉnh này là do ai nghĩ ra nào?”

Dịch Chỉ Lan nhìn người yêu tỏ vẻ “khen anh đi” trước mắt mình, bật cười bám lấy tay anh, “Còn ai trồng khoai đất này, nhất định là do ông chủ như anh rồi! Lúc nào cũng đầy ý tưởng đen tối!”

Người đàn ông hí hửng cười, đắc ý ôm eo cô gái, chỉ vào tầng hai nói, “Khu vực trẻ em ở tầng hai đang được sửa sang lại, đến lúc đó em ôm con tới, thích cái gì lấy cái đó, vui không!”

Cô gái cười khanh khách tới gần anh, “Sao anh lại giỏi như thế cơ chứ! Trước đó trong trường cũng có người nhắc tới trung tâm thương mại này đấy, ai mà ngờ là do anh mở, còn lừa em!”

“Trung tâm thương mại này là do một ông chủ lớn người Nam Kinh mua lại định mở thành một cửa hàng, ai ngờ hết tiền nên bán vội, anh vừa mới khai trương đã dẫn em tới rồi.”

Anh tự tin nói, “Lần nào anh khai trương công ty chi nhánh mà chẳng mang theo em đi thị sát cùng?”

“Cũng đúng.”

“Muốn đi qua khu bán đồng hồ xem không? Trước đó em có kể với anh là sắp tới sinh nhật của một bạn nữ trong ký túc xá của em đúng không? Tặng cô ấy một cái đồng hồ, anh bảo đảm cậu ấy sẽ xem em như là bạn thân luôn!”

Dịch Chỉ Lan hờn dỗi đẩy người đàn ông đang định ôm mình ra, “Em vốn là bạn thân nhất của An Cần rồi.”

Cô đã sớm quen cái cách ăn nói giàu sang này của người yêu nhà mình, anh thích ai là sẽ mua quà tặng người đó, là người mà Vệ Minh Ngôn thích nhất, đồ đạc của Dịch Chỉ Lan nhiều không đếm xuể.

Khi cô nói rằng cô có quá nhiều đồ không còn chỗ để nên đừng mua nữa, người đàn ông này lại không thèm nghĩ ngợi…

—— ”Anh mua thêm nhà cho em là được! Thế là lại có chỗ để rồi?”

Dịch Chỉ Lan: “…”

Từ đó về sau, cô đã biết cái tính xấu này của Vệ Minh Ngôn.

Hai người đang nói chuyện ngọt ngào với nhau, Liễu Văn đã mang theo một đám học sinh chạy qua.

“Lan Lan, trùng hợp quá.”

Cậu ta đi phía trước, cười dịu dàng với cô, đôi mắt bình tĩnh đặt trên người Dịch Chỉ Lan, giống như không nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô vậy.

Vệ Minh Ngôn lại không trẻ con như cậu ta, nụ cười trên môi bất biến, nhẹ nhàng hỏi cô,
Lan Lan, bọn họ là?”

“Là bạn học cùng trường em.”

Dịch Chỉ Lan không ngờ lại trùng hợp gặp bọn họ ở đây, thấy Liễu Văn nụ cười trên mặt cô phai nhạt hẳn.

Cô không có ác cảm gì với những người theo đuổi mình cả, nhưng rõ ràng cô đã nói mình có bạn trai lại còn sắp kết hôn nữa, cậu ta vẫn kiên trì theo đuổi các kiểu, khiến cô vô cùng phản cảm.

Đặc biệt là mỗi lần Liễu Văn tìm cô nói chuyện, thấy có bạn học nào đó đi ngang qua, người này cứ phải cố ý làm mấy động tác thân mật, như thể giữa hai người bọn họ có gì đó vậy, so sánh với khi cô hẹn hò với Minh Ngôn đúng là một trời một lập.

Sau vài lần, Dịch Chỉ Lan cứ thấy Liễu Văn là trốn.

“Lan Lan! Đây là bạn trai của cậu à!” An Cần từ phía sau đi tới, cố gắng che dấu sự tức giận trên gương mặt.

Vừa nãy cô đã cố gắng khuyên can bọn họ đừng có tới rồi, tuy rằng cô cũng không quá hiểu tại sau Dịch Chỉ Lan luôn luôn không thiếu tiền sẽ ở khu bán hàng giá rẻ, nhưng cô hiểu, nếu bọn họ tùy tiện đi qua, nếu thật sự giống như Hoàng Miêu nói, bạn trai của Dịch Chỉ Lan rất nghèo, vậy không phải sẽ khiến cho Lan Lan mất mặt hay sao?

Nhưng cô cản trở, Liễu Văn và Hoàng Miêu lại khăng khăng muốn chạy tới xem, nhất là Hoàng Miêu, bình thường trong ký túc xá đã nói xàm nói điên đủ rồi, giờ còn thêm mắm thêm muối nữa.

“Trước đây từng nghe nói Dịch Chỉ Lan có bạn trai, nhưng cậu ấy chưa từng giới thiệu cho bọn mình, trong ký túc xá cũng không ai biết bạn trai cô ấy trông như thế nào, hóa ra là vì lý do này.:

“Chiều nào cô ấy cũng phải đi nấu cơm cho bạn trai ăn, lẽ nào tên này ăn ở gì cũng đều do Dịch Chỉ Lan bỏ tiền đó chứ?”

An Cần tức tới mức muốn xé nát mồm cô ta ra, nhưng cô càng nói chuyện thay bạn tốt của mình lại càng bị Hoàng Miêu phản lại.

“Cậu đã từng gặp bạn trai của cô ấy chứ? Nếu không phải bạn trai cô ất nghèo, sao Dịch Chỉ Lan có thể mua những món đồ rẻ tiền đó được?”

Rõ ràng cô ta cũng đang ăn mặc mấy món đồ cô ta nói là hàng rẻ tiền đó, nhưng trong giọng nói của cô ta tràn ngập vẻ khinh thường, giống như chỉ cần chứng minh bạn trai của Dịch Chỉ Lan không có tiền thì cô ta thắng vậy.

Hơn nữa Liêu Văn khá nổi tiếng trong đám học sinh, An Cần Cần không thể ngăn lại nổi, đành phải đi theo, nghĩ thầm nếu có việc xảy ra cô còn có thể nói đỡ.

Tuy rằng Dịch Chỉ Lan không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy cơn tức trên mặt An Cần chưa tan, thái độ của Hoàng Miêu cũng lạ lạ đứng đó vô cùng đắc ý, cô cũng đoán được một ít.

“Đúng rồi, đây là bạn trai của mình, Vệ Minh Ngôn, Minh Ngôn, đây là bạn em , An Cần.”

Cô cũng không phải dạng hiền lành gì, trực tiếp lơ những người còn lại, chỉ giới thiệu mình An Cần.

Vệ Minh Ngôn nở nụ cười, gật đầu nhẹ, “Chào em.”

An Cần vốn đang cáu, thấy anh nở nụ cười, lớ ngớ thể nào tiêu luôn cơn tức, ngơ ngác trả lời, “Chào anh.”

Cha cô ấy là một thương nhân, cũng coi như là thành công, trong nhà cũng từng mở một vài bữa tiệc thượng lưu, An Cần là con gái của ông tất nhiên cũng từng gặp qua những người đó.

Trong đó có một người, bao gồm cả dạng boss lớn như cha cô cũng phải lấy lòng, trên mặt anh luôn luôn nở nụ cười, cười tủm tỉm như một kẻ hiền lành bậc nhất.

Chỉ là không biết vì sao, cô có thể nhìn thấy bóng dáng của người đó trên người Vệ Minh Ngôn, không, anh ta còn phải lợi hại hơn người đó.

Trực giác của An Cần luôn luôn chuẩn, cô không còn tức giận nữa, đứng bên cạnh bạn thân, nhìn về phía Hoàng Miêu còn đang đắc ý và Liễu Văn, đột nhiên cảm thấy bọn họ sẽ giống như một con kiến vậy, không bị bơ cũng sẽ bị dẫm chết.

An Cần có trực giác, Liễu Văn thì không, chiêu thị uy vừa nãy của cậu ta giống như bị vả mặt vậy, ai mà ngờ tên này không hề tiếp chiêu, gương mặt khó coi hẳn.

Trực tiếp tiến vào chủ đề hỏi Dịch Chỉ Lan, “Lan Lan, sao cậu lại tới khu này xem quần áo vậy?”

Ra vẻ hợp lý vô cùng dò hỏi cô, người không biết còn tưởng cậu ta và Dịch Chỉ Lan có mối quan hệ gì đó.

Dịch Chỉ Lan thì đứng bên cạnh người yêu, ôm lấy tay anh, “Thì đi dạo chơi chơi thôi.”

Sự kiên nhẫn của cô đối với cậu bạn luôn luôn đeo bám mình đã hoàn toàn mất hết, lắc nhẹ cánh tay của Vệ Minh Ngôn, thấy anh dịu dàng nhìn mình, cho anh một ánh mắt ra hiệu.

Vệ Minh Ngôn hiểu ý, vẫn nhìn về phía đống người phía trước, giọng nói từ tính lễ phép, “Vậy mọi người cứ đi dạo trước, tôi đưa Lan Lan sang bên kia chơi.”

Nói rồi, anh kéo tay cô đi về phía bên kia.

Rõ ràng anh chưa hề nói lời nào khó nghe, nhưng không hiểu vì sao, mọi người vô thức tránh đường.

Liễu Văn không ngờ mọi việc lại phát triển theo chiều hướng này, cậu ta nhìn bóng dáng của hai người, cánh tay thon dài của người đàn ông kia dám đặt trên vòng eo thon của Dịch Chỉ Lan, đó là vị trí eo đó!

Đầu óc cậu ta nóng lên, hét, “Đứng lại!”

Bước chân Dịch Chỉ Lan ngừng lại, than nhỏ, “Ở trường cậu ta cứ làm phiền em, phiền chết đi được.”

Vốn dĩ  Vệ Minh ngôn không tính so đó với đám học sinh này tức khắc đổi ý, anh xoay người, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa đó, “Có chuyện gì à?”

Sau khi hét lên Liễu Văn cũng hơi hối hận, tuy rằng cậu ta biết rằng yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng quang minh chính đại cướp bạn gái của người khác, trước mặt nhiều bạn học tới vậy, cậu ta vẫn cảm thấy xấu hổ.

Nhưng lửa giận cũng đã phát, không thể ngừng.

Cậu ta ngửa đầu, cố gắng khiến cho hành vi của mình trở nên hợp tình hợp lý, “Nghe nói anh không phải là sinh viên? Còn đang đi làm công nữa? Anh có biết bộ quần áo trên người Lan Lan tốn bao nhiêu tiền hay không? Anh có đi làm thêm nửa năm cũng không mua nổi một bộ quần áo cho cô ấy, anh nhẫn tâm để cô ấy đi theo anh chịu khổ hay sao?”

Dịch Chỉ Lan:… Món nào trên người cô mà không do Vệ Minh Ngôn mua cho, còn làm công nửa năm cái gì…

Cô rất muốn cười, nhưng vì hình tượng đoan trang của mình nên phải nhịn, Vệ Minh Ngôn rất hiểu cô, ôm cô xoay lại, để cho cô vùi đầu vào ngực mình thoải mái cười.

Liễu Văn nói xong, thấy Dịch Chỉ Lan giống như vô cùng đau lòng quay đầu ghé vào lòng người đàn ông đó, càng thấy tự tin hơn, tiếp tục nói, “Điều kiện của Lan Lan rất tốt, số tiền tiêu vặt mỗi ngày của cô ấy anh không tưởng tượng nổi đâu, anh nhìn lại mình xem, đi theo anh tới đây! Mua những món đồ rẻ tiền đó, anh không cảm thấy hổ thẹn hay sao!”

Thấy cậu ta phát biểu dài dòng xong, Vệ Minh Ngôn nhấc mắt nhìn cô gái đang cười như điên trong lòng mình, lạnh nhạt, “Không hề.”

Liễu Văn câm nín, cuối cùng cậu ta mới nhớ ra việc vì sao mình mua đồng hồ, nhấc tay lên, cho anh xem đồng hồ trên tay mình.

“Biết cái đồng hồ này giá bao nhiêu tiền không? Cái đồng hồ này, chỉ cần Lan Lan nói một câu tôi có thể tặng cho cô ấy ngay, anh thì sao?”

Vệ Minh Ngôn: “Tôi cũng có thể.”

“Anh có thể??”

Suýt nữa Liễu Văn bị thái độ của người này chọc tức tới mức bật cười, “Được, bây giờ anh lập tức đi mua một chiếc cho tôi xem!”

“Liễu Văn, cậu đừng nói nữa…”

Theo giọng nói càng ngày càng lớn của Liễu Văn, ánh mắt của những người chung quanh tới đi dạo đều liếc nhìn bọn họ một cái, dường như nhân viên của trung tâm cũng đang có vẻ muốn đi tới chỗ họ nữa, đám học sinh cũng trở nên bất an.

Tuy rằng bọn họ cũng thừa nhận rằng Liễu Văn có tiền thật, nhưng bạn trai của Dịch Chỉ Lan có tiền hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến bọn họ, nếu chuyện này truyền tới trường học, bọn họ cũng sẽ mất mặt theo.

Hoàng Miêu vốn không nói gì lại tỏ ra vô cùng trào phúng, mở mồm nói, “Liễu Văn cũng là vì muốn tốt cho Dịch Chỉ Lan thôi, một thiên kim tiểu thư như cậu ta, tại sao phải hẹn hò cùng với một gã đàn ông nghèo tới mức chỉ có thể mua hàng rẻ tiền chứ?”

Dịch Chỉ Lan không cười nổi nữa.

Cô có thể chịu đựng cái vẻ bắt bẻ của Hoàng Miêu, nhưng không thể chịu đựng việc cô ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn Minh Ngôn.

“Cô…”

“Ngươi……”

“Lan Lan.” Vệ Minh Ngôn vẫn tươi cười, giữ cô lại.

“Bạn học này, cậu đi ăn học, tiếp thu tri thức, để tới đây vô duyên vô cớ gây mất trật tự nơi công cộng à?”

Ánh mắt anh dừng trên người Liễu Văn, “Không cần biết tôi có tiền hay không, mua nổi đồng hồ hay không, cũng không liên quan gì tới cậu.”

Liễu Văn bị Vệ Minh Ngôn nhìn, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, lại vẫn kiên cường chịu đựng.

Chắc chắn người này chỉ đang ra vẻ thôi, nếu cậu ta thật sự bỏ đi mới đúng là chuyện cười.

Cậu ta cố gắng nở một nụ cười trào phúng, “Anh ngoại trừ có nhan sắc thì còn có cái gì?”

Liễu Văn nói xong, khóe mắt liếc thấy người bán hàng trong tiệm đồng hồ vừa nãy đang nói nhỏ chuyện gì với người giám đốc trung tâm thương mại, người đàn ông trung niên mập mạp bắt đầu chạy lại đây.

Chắc chắn là biết cậu ta mới mua một chiếc đồng hồ nên mới ân cần như thế.

Cậu ta đã quen loại đãi ngộ đặc biệt này từ lâu, trong đôi mắt có sự đắc ý, khinh thường nhìn anh.

Quả nhiên giám đốc trung tâm thương mại mang vẻ mặt ân cần chạy tới, sự ân cần này lại không phải dành cho cậu ta.

“Vệ tổng, ngài đã tới.”

“Ừ.”

Vệ Minh Ngôn ôm lấy cô gái, lạnh nhạt, “Tôi đưa vị hôn thê đến chơi, tiện thể lấy cho cô ấy mấy tấm thẻ miễn phí mua hàng.”

“Được, được, tôi sẽ bảo Tiểu Phùng đi lấy ngay cho ngài.”

Vẻ mặt Liễu Văn hoảng hốt, không thể tin nhìn một màn trước mắt này.

Chờ sau khi người phụ trách trung tâm cung kính rời khỏi, lúc này Vệ Minh Ngôn mới nhìn về phía đám học sinh mang vẻ mặt khiếp sợ đồng đều trước mắt mình, giọng nói vẫn thanh lãnh như thế, nhưng ngữ điệu lại vô cùng ngứa đòn.

“Ngại ghê, ngoại trừ đẹp trai ra, tôi còn có cả một cái trung tâm thương mại nữa.”

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *