SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 28: Tên vô lại ở thập niên 90 (11-14) (1)

Hits: 118

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 28: Tên vô lại ở thập niên 90 (11-14) (1)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: “Red Swan” (Attack on Titan anime theme)

“Thật ngại quá, mình còn phải đi học.”

Cô vẫn trước sau như một từ chối thẳng thừng, thậm chí còn không thèm gọi tên của anh. cậu bạn nhìn bóng cô dần dần đi xa, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, nắm chặt tay cầm xe đạp.

Cậu bạn này tên là Liễu Văn, gia thế trong nhà rất tốt, nếu không cũng không chi trả nổi tiền mua chiếc xe đạp này, là sinh viên, trước khi cậu ta đỗ đại học cũng một lòng một dạ ngày đêm dùi mài kinh sử, muốn tự bản thân mình vào được đại học.

Nhưng sau khi cậu ta bước chân vào ngôi trường đại học này rồi, có một lần vô tình nhìn thấy cô gái da dẻ trắng nõn, mặc một chiếc đầm dài trắng tinh, ngồi bên bờ hồ cầm di động cười nói, thì cậu ta đã bị trúng tiếng sét ái tình với cô bạn Dịch Chỉ Lan này rồi.

Chỉ Lan, một cái tên dễ nghe tới nhường nào.

Sau khi nhìn thấy gương mặt thanh thoát ấy, Liễu Văn cảm thấy hình như cậu biết yêu rồi.

Cậu nhanh chóng triển khai thế tấn công theo đuổi, lại nhận được một đáp án là cô đã có người yêu.

Liễu Văn không cam lòng, cậu ta nghe nói rằng, người yêu của Dịch Chỉ Lan không phải là sinh viên, hắn ta có tư cách gì có được cô cơ chứ!

Nhưng tại sao cô ấy không chịu đón nhận mình>

Cậu ta hằm hằm đi dọc theo con đường mòn trong trường, một chiếc xe đạp vẫn chưa đủ, có lẽ gã ta cũng có xe đạp!

Nghe nói gần đây mới có một nhà công ty mở bán đồng hồ, nếu cậu ta có thể mua được một chiếc…

***

“Lan Lan, chiều này cậu có muốn ra ngoài đi dạo với tụi mình không?” Tính cách của An Cần vô cùng tốt, dạo gần đây mỗi tối cô đều thích kéo cả đám bạn ra ngoài đi dạo.

Bây giờ mọi người đều thích cùng nhau đi dạo hoặc đi xe đạp dưới ánh hoàng hôn, An Cần thích “hoạt động” này, hầu như lần nào trước khi ra ngoài cũng phải rủ Dịch Chỉ Lan một lần.

“Mình không đi đâu, buổi chiều mình còn phải ghé thăm Minh Ngôn một chuyến.”

Dịch Chỉ Lan cười nói bắt đầu thu dọn đồ đạc, An Cần bất đắc dĩ nhún vai, “Được thôi, nhưng cậu nhớ cẩn thận một chút đó.”

Giờ đây trong ký túc xá ai cũng biết Dịch Chỉ Lan có bạn trai, là kiểu đính hôn trước đợi tới tuổi là cưới, mỗi ngày thường hay tới thăm anh.

Cô tiếp tục gào thét với mọi người, “Hôm nay ai muốn ra ngoài đi dạo với mình nào?”

Một cô bạn đấm vai, “Mình không đi đâu, đi dạo cũng quá mệt mỏi.”

“Mình nghe nói Liễu Văn mới mua xe đạp, mấy người bạn trong phòng cậu ấy cũng theo cùng, không muốn đi bộ thì ngồi xe cũng được.”

Mấy người bạn cùng phòng khác cũng không hứng thú cho lắm, chỉ có Hoàng Miêu đột nhiên đáp lời, “Mình cũng đi.”

Nét mặt An Cần hơi mất tự nhiên, nhưng ban nãy cũng là do cô rủ, cho nên cũng khó mà lật lọng, đành phải nói, “Vậy chiều cậu đi với mình nhé.”

Hoàng Miêu trong ký túc xá cũng hơi mất lòng người, đại khái là do cô ta luôn có một loại tâm lý kỳ quái, lúc nào cũng hậm hực với Dịch Chỉ Lan và An Cần, người có gia cảnh tốt, còn với những người có cùng gia cảnh hoặc hơi kém thì lại vô cùng tốt.

Sáng nào Dịch Chỉ Lan cũng bận rộn học tập, buổi tối lại vội vàng giám sát Vệ Minh Ngôn ăn cơm, còn nhân tiện xem sổ sách giúp công ty của anh, thật đúng là cũng không rảnh ngồi suy nghĩ xem bạn cùng phòng của mình đang nghĩ gì.

Ấy nhưng về phần An Cần, cô được nuông chiều từ tấm bé, cô không thích cái tính xấu này của Hoàng Miêu, đã hơn một tháng rồi, quan hệ giữa hai người vẫn vô cùng lạnh nhạt, bình thường cũng chỉ rủ rê vậy thôi.

Chờ Hoàng Miêu ra khỏi phòng, An Cần không vui tí nào ghé sát lại gần Dịch Chỉ Lan lầm bầm, “Không phải nó vẫn luôn ghét bỏ mình hay sao, thế mà giờ lại muốn ra ngoài cùng mình, chắc chắn có âm mưu gì rồi.”

“Ai bảo cậu nói to thế làm gì, tránh tránh tránh, cho mình đi nhờ cái!”

Tính cách Dịch Chỉ Lan vốn điềm tĩnh, hiện giờ cuộc sống hạnh phúc, có Vệ Minh Ngôn chiều chuộng nên càng lười đi so đo với người khác, cô đeo ba lô lên, cười vẫy tay tạm biệt An Cần, “Tối về mình kiếm đồ ăn ngon cho cậu sau.”

“Mau đi đi! Biết cậu với Minh Ngôn nhà cậu thắm thiết rồi, mười lăm phút cũng không đợi nổi!”

An Cần nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ xuân sắc bừng bừng thì vô cùng tiếc nuối, cô gái tốt như thế, xinh đẹp lại còn học giỏi, thế mà lại có bạn trai mất rồi!

Nếu không thì xứng đôi với anh trai mình biết bao nhiêu cơ chứ!

Dịch Chỉ Lan vừa mới đi đến cổng trường, đã thấy anh đứng bên cạnh xe, một đôi chân thon dài nghiêng nghiêng, trong miệng ngậm cây tăm xỉa răng, tuy rằng nhan sắc đỉnh của chóp nhưng trông cứ lưu manh thế nào.

Cô đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, hồi đó khi còn ở trong thôn, Minh Ngôn cũng có dáng vẻ như vậy.

“Minh Ngôn…”

Vệ Minh Ngôn nghe thấy giọng nói thanh thúy đang gọi mình, lấy cây tăm trong miệng ra, lập tức nở nụ cười, “Lan Lan!”

Chờ tới khi cô lại gần, anh mới tủi thân than thở, “Hồi trưa lúc anh ăn thịt, không hiểu tại sao bị dính vào kẽ răng, mất cả buổi trưa cũng không lấy nó ra được, khó chịu quá đi mất.”

Dịch Chỉ Lan nghe thấy anh nói vậy, hoàn toàn quên béng đi suy nghĩ kỳ quái ban nãy, cô nhón chân, “Anh há miệng ra em nhìn cho.”

“Em thấy không, chỗ này nè, khó chịu quá đi mất…”

Anh ngoan ngoãn há miệng, cô gái cố gắng nhón chân, dùng tăm khều nhẹ, chỉ trong chốc lát đã lôi được miếng thịt ra.

Cô thở dài nhẽ nhõm một hơi, đứng vững lại, đang tính nói chuyện với người yêu lại nhìn thấy anh há hốc mồm nhìn mình, trông ngu ngốc khiến cô bật cười.

Vệ Minh Ngôn không hiểu tại sao cô lại cười, vẫn duy trì tư thế há mồm, nói không rõ tiếng, “Được chưa?”

“Xong rồi…” Dịch Chỉ Lan bật cười, “Em lấy một cái là xong, thế mà anh lại mất cả buổi trưa!”

“Ai, tại cây tăm này nhỏ quá, khó cầm thôi.”

Anh khó chịu xoa quai hàm, “Đi thôi, công chúa nhỏ, hôm nay anh đưa em đi chơi.”

Dịch Chỉ Lan nhìn anh cười, nhấc váy lên, kéo cửa xe bước lên.

Cửa sổ xe mở ra, gió nhẹ thổi, cô mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh, “Hôm nay anh định đi mua đồ ở đâu?”

Cô đã quá quen với việc đi chơi của Vệ Minh Ngôn chính là ra ngoài mua mua mua, lúc đầu cô còn thấp thỏm lo âu, nhưng sau khi xem sổ sách giúp anh hàng ngày, biết được anh đã xây dựng được cơ đồ lớn cơ nào thì cũng không còn bất an nữa.

Bởi vì anh lúc nào cũng nói với cô rằng, anh kiếm tiền không phải vì cái gì khác ngoài vì muốn mua cho cô những thứ tốt đẹp nhất.

Những lời nói này đối với mỗi một cô gái đều là lời chí mạng, Dịch Chỉ Lan cũng vậy.

Cô nhìn về phía anh, trong đôi mắt tràn ngập tình yêu say đắm và sự sùng bái.

Vệ Minh Ngôn cảm nhận được ánh mắt của cô, môi nhếch lên, đắc ý nói, “Lần này chúng mình không mua gì cả, trực tiếp lấy luôn! Không trả tiền!”

P/s: Gợi ý pass chương sau: Logo công ty xe đạp của Minh Ngôn là gì. (6 chữ cái, viền liền, không dấu)

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

One thought on “Chương 28: Tên vô lại ở thập niên 90 (11-14) (1)

  • Tháng Hai 6, 2023 at 5:22 sáng
    Permalink

    Ây gu khổ thân An Cần, không cho đi thì không được r 😂

    Reply

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *