Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 29: Anh trai người cá

Hits: 9

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 29: Anh trai người cá

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: Đi để trở về 2

Năm Tần Cách Tri bảy tuổi đột nhiên cảm thấy mình không giống với những đứa trẻ khác, chúng không thể chỉ nghe một lần đã nhớ kỹ được giai điệu, cũng sẽ không thể chỉ biết sơ sơ một loại nhạc cụ là có thể sự dụng nó diễn tấu ra ca khúc, cũng sẽ không giống cậu, vô cùng yêu quý, ỷ lại nước.

Dường như cậu có trực giác của động vật vậy, âm thầm tách mình khỏi những người xung quanh.

Bao gồm cả em gái của mình.

Mà năm đó khi anh mười bảy tuổi, ba mẹ Tần tổ chức một bữa tiệc chúc mừng anh thi đậu đại học, lúc rửa tay anh cảm giác được từng lớp vảy rậm rạp bao trùm lên, từng mảng vẩy cá mịn màng.

Anh biến thành người cá.

Vì thế tất cả bí mật đều bị vạch trần, bao gồm việc vì sao anh không giống ba mẹ Tần, đồng thời cũng bao gồm trực giác và năng khiếu khó hiểu của mình.

Vốn dĩ anh không phải con người.

Sau một đêm, chàng thiếu niên người cá trầm tư đưa ra quyết định, dùng lí do muốn tự phát triển dọn ra khỏi nhà họ Tần, trốn trong một tòa nhà cao tầng trong thủ đô, dùng cảm xúc tiêu cực tránh né việc tiếp xúc bình thường, ngoại trừ một vài người bạn còn nói chuyện được, anh cô đơn đến mức có thể ngồi đếm số vảy trên đuôi cá của mình.

Nếu cô không chào hỏi trước, mạnh mẽ và dịu dàng tiến vào thế giới của anh, có lẽ anh thật sự sẽ chết già trong thủ đô, từ đây không còn liên quan gì tới thế giới náo nhiệt ấm áp này nữa.

Nếu không nhờ có cô…

Tần Cách Tri nhớ tới chuyện xưa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán người trong lòng, muốn truyền tình yêu và sự dịu dàng vô tận này cho cô, không ngờ lại đúng lúc làm cho cô tỉnh ngủ.

Tĩnh Hảo cựa quậy, nhẹ nhàng cọ vài cái bên gáy anh, giọng ngái ngủ.

“Ưm, em không muốn dậy đâu, để họ đi chơi một mình đi.”

Hai người bọn họ mệt mỏi đợi hai ngày trên đảo mới được tiểu đội cứu hộ tìm thấy, mới quay trở về khách sạn lại bị hai nữ sinh ôm lấy khóc lóc, vật vã tới nửa đêm mới được ăn no, rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.

Bây giờ chỉ nâng tay lên cũng thấy mệt.

Tần Cách Tri nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hưởng thụ khoảng cách thân mật hiện giờ.

“Ừ, em ngủ tiếp một chút đi, họ sẽ không tới làm phiền chúng ta đâu.”

Ngày hôm qua khi anh đi vào phòng cùng cô đã thấy mấy tên con trai ra vẻ thấu hiểu làm mặt quỷ với mình, ẩn ý đó chẳng lẽ anh còn không hiểu hay sao, đơn giản là cảm thán anh trong họa có phúc, anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.

Sẽ không có ai thiếu tinh ý mà đi quấy rầy bọn họ.

Nhưng không dậy nổi và việc ngủ nướng là hai khái niệm, Tĩnh Hảo vừa tỉnh, cũng không muốn ngủ tiếp nữa, ngược lại nhớ đến một chuyện khác.

“Anh thích nơi này đúng không?”

Cô nghĩ vậy vì hai ngày trên hòn đảo hoang, cô thấy Tần Cách Tri cười nhiều hơn trước.

Anh thích biển, thích sự quen thuộc và sự bao dung vô bờ của nó.

“Nếu anh thích, chúng ta hãy mua một căn hộ ở chỗ này đi”

Cô nhíu mi, nghĩ đến việc bây giờ có ít người là bởi đang vào mùa ế du lịch, khi mùa hè đến, chưa biết chừng cũng sẽ có rất nhiều người.

“Nếu không thì mua luôn một cái đảo nhỏ cũng được, càng yên tĩnh, nếu sau này có con mà nó cũng có đuôi cũng khỏi phải né tránh…”

Cô vừa nói vừa ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tần Cách Tri trắng bệch, dường như nhớ tới chuyện gì rất quan trọng, đang định hỏi, Tần Cách Tri lại ngơ ngác nhìn cô, giọng nói như đang che giấu một bí mật còn khủng khiếp hơn việc có đuôi, lại không thể nói cho cô biết.

“Chết rồi, anh quên nói cho bố mẹ rồi.”

Nụ cười trên mặt Tần Cách Tri tắt hẳn, nhờ trí nhớ trời phú của mình, anh lập tức nhớ đến năm Tần Hảo mới mười bốn tuổi, phản ứng của bố Tần khi biết có người đang theo đuổi cô, nếu không có mẹ Tần cản lại, có lẽ sẽ dùng cây đàn violin đập nát mặt cậu nhóc kia.

Vậy có phải anh cũng giống cậu ta hay không?

“Bây giờ gọi điện nói cho họ biết vẫn còn kịp đấy .”

Tĩnh Hảo biết bây giờ nói gì cũng không thể an ủi được anh, dứt khoát cầm luôn điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho bố Tần, nói mấy câu tổng kết lại chuyện gần đây cho ông nghe, sau đó thông báo chuyện cô và anh đang yêu đương, sau đó đồng ý đưa điện thoại cho anh nghe.

“Bố bảo có việc nói với anh.”

Tần Cách Tri ngu ngơ nhận di động.

“Tiểu Tần, quả nhiên con đang ở bên cạnh nó.”

Giọng ba Tần trầm xuống, tiếng bước chân của mẹ Tần càng ngày càng gần, hiển nhiên cũng ghé sát vào điện thoại.

“Bố cũng không muốn nói gì với con cả, có thời gian con về tách hộ khẩu ra trước, nếu không sau này cũng bất tiện.”

“Còn nữa.”

Bố Tần thuật lại lời mẹ Tần nhỏ giọng nói với ông.

“Sau này phải sinh hai đứa, một đứa gọi ông ngoại, một đứa gọi ông nội, mẹ con nghiện được gọi là bà nội, bà ngoại lắm đấy.”

Mãi tới lúc cúp điện thoại, Tần Cách Tri vẫn chưa tin lắm, anh vốn cho rằng đây là một vấn đề lớn, nhưng thái độ của bố mẹ Tần còn bình tĩnh hơn cả so với khi Tĩnh Hảo biết anh là người cá.

“Yên tâm.”

Tĩnh Hảo nhéo mặt anh.

“Cho dù sau này bố mẹ nhìn thấy cháu mình có thêm cái đuôi, nhất định sẽ nói rằng đuôi cá thật đáng yêu, cháu ngoại cháu nội của bọn họ thật lợi hại, không giống người thường.”

Tần Cách Tri nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đến lúc đó ba mẹ Tần đúng thật có thể sẽ nói như vậy.

Anh vòng tay ôm cô vào lòng thật chặt, để cô tựa lên lồng ngực còn nghe tiếng tim mình đập, muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại chỉ nói một câu.

“Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã đến bên anh, mang theo niềm vui này đến niềm vui khác.

Nằm trên giường cả buổi sáng, lúc rời giường rửa mặt, chải đầu, ăn cơm trưa trễ, hai người chậm rãi rời khỏi khách sạn, mặt trời phía xa sắp lặn, nhuộm màu ráng chiều lên mặt biển, mấy đứa nhóc ở bên cạnh đang xây lâu đài cát, cười đùa mời bạn bè vào ở.

Bọn họ nắm tay đi ngang qua mấy đứa nhóc, nghe thấy một đứa lớn tiếng nói.

“Đây là vợ tớ, mẹ nói, chỉ cần tớ có vợ, là có thể mời vợ đến nhà mình ở!”

Tĩnh Hảo bị lời nói của đứa bé chọc cười, nghiêng đầu nhìn Tần Cách Tri, khóe miệng tràn đầy ý cười.

“Sao nào, anh trai, anh muốn có vợ không?”

Giọng điệu của cô vô cùng nghịch ngợm, lại còn xưng hô như thế, Tần Cách Tri mặt đỏ bừng, ngay cả lời trách cứ cũng không có tác dụng gì.

“Đừng đùa nữa.”

Tĩnh Hảo nhưng thật ra nghe lời, quay đầu lại một chân dẫm ra một cái hố cát, đi hết sức chuyên chú.

Đi ra vài bước, tay đang nắm lại bị nhéo, sắc mặt Tần Cách Tri vẫn có chút phiếm hồng không thể ức chế, lại cố gắng kiên trì đối diện với cô.

“Lấy vợ, là có thể mời em đi nhà anh ở  sao?”

Tĩnh Hảo nghẹn lại ý cười nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện.

“Vừa rồi lúc nói anh không phải không muốn sao, hiện tại đã qua thời hạn có hiệu lực.”

Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng cô, biểu tình Tần Cách Tri nháy mắt trở nên cô đơn, liền nắm tay cũng buông ra, cố tình bước chân còn không dừng cứ đi về phía trước, nếu không phải bước chân càng ngày càng chậm, biểu hiện cáu kỉnh lên án kia biểu hiện đến vẫn thực rõ ràng.

Tần Cách Tri đi lên vài bước do dự dừng lại bước chân, khi muốn quay đầu lại khi, thanh âm dẫm hạt cát phía càng ngày càng gần, thân thể mềm mại mang theo độ ấm quen thuộc toàn bộ gục lên lưng hắn, đột nhiên đè nặng hắn không kịp phòng ngừa hơi hơi cong eo, ổn định cân bằng, đồng thời liền duỗi tay nâng hai chân kẹp bên hông hắn, vững vàng đem người cõng trên lưng.

Tĩnh Hảo đôi tay ôm cổ anh, vừa vặn phun khí bên tai anh, nhìn nơi đó hơi hồng lên.

“Anh trai thật dễ lừa, chẳng qua em đùa với anh một chút, anh cư nhiên  tin tưởng.”

Tần Cách Tri một chân một bước dẫm vững vàng, không lại trốn tránh cô gần gũi, giọng nói có hơi nặng nề.

“Anh chỉ hơi giận bản thân, không có nắm lấy cơ hội.”

Anh sẽ không nói lời âu yếm, mỗi lần đều muốn cô chủ động.

“Cơ hội lại không phải chỉ có một lần như thế.”

Tĩnh Hảo ghé lên vai anh, thanh âm mềm ấm.

“Anh nếu muốn cõng, cứ cõng mãi cũng được.”

Bởi vì một câu nói ấy của cô, Tần Cách Tri chính là cõng cô vòng hết bãi biển, mãi tới lúc thấy đám nhóc vừa rồi còn ríu rít kêu gào một đám đứng bên bờ biển nhìn một con thuyền tinh xảo không ngừng bị sóng biển vọt tới đánh trôi càng ngày càng xa, lại chỉ có thể nhăn mặt bánh bao không dám chạy tới nhặt.

Tĩnh Hảo vỗ lưng Tần Cách Tri ý bảo anh thả cô xuống dưới, sau khi cảm giác được anh không yên tâm đi theo cô, cô chạy nhanh vài bước quay đầu lại bảo anh dừng lại bước chân.

“Em chỉ đi giúp bọn trẻ nhặt đồ vật, sẽ không xảy ra chuyện, anh chờ ở chỗ này thì tốt rồi.”

Cô trấn an xong cậu bé to xác nào đó đang còn lo lắng, lại an ủi mấy đứa bé đã rớt hạt đậu vàng, hướng tới phương hướng thuyền nhỏ đi vài bước, lặn xuống nước liền biến mất.

Tần Cách Tri nhìn chằm chằm vào sóng biển phập phồng, thấy cô lại nhổm đầu lên khi mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía người đang đi đến bên này, ôn nhu trên mặt biến mất không còn một chút, thậm chí còn mang lên chán ghét.

Lâu Nguyệt bị anh làm cho sợ tới mức dừng bước, khua ngón tay lắp bắp mở miệng.

“G đại, em chỉ là thích anh mà thôi, em tới đây…”

“Tôi không thích cô.”

Tần Cách Tri lạnh nhạt mở miệng, trực tiếp liền đem lời nói bóp chết.

“Chẳng những không thích, tôi còn chán ghét cô, cô không cần lại hao tốn tâm tư với tôi nữa, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

Lâu Nguyệt không ngờ rằng anh vừa mở miệng ra đã nói ra câu đó, không chịu nổi lùi lại vài bước, khi thấy anh thật sự không hề nhìn mình, lại hướng tầm mắt ra biển rộng, bụm mặt ngăn lại nước mắt, chạy về phía khách sạn.

Vừa lúc Tĩnh Hảo nắm thuyền nhỏ từ trong nước biển đứng lên, đi đến chỗ đám nhỏ vui mừng khôn xiết, khóe miệng tất cả đều là ý cười ôn nhu, nơi xa hoàng hôn chậm rãi buông xuống, mạ lên ánh sáng kim sắc trên người cô, giống như thiên sứ đi vào nhân gian cứu vớt bất hạnh.

Tần Cách Tri móc di động ra chụp bức ảnh, trực tiếp đăng lên Weibo.

Truy nguyên V: Thiên sứ của tôi, tình yêu của tôi.

———————————————————

Behind the sence

Vì cảm tạ các độc giả thời gian gần đây đã vô cùng nhiệt tình, chúng ta hôm nay riêng mời tới người cá ca ca đáng yêu cute đến trả lời một loạt vấn đề của các độc giả:

1, Thích tư thế cơ thể gì?

Nhân ngư ca ca: Tư thế cơ thể là cái gì? Hương vị thân thể sao? Đó có phải hay không có lỗi chính tả?

2, Thích xưng hô gì, ca ca? Chồng yêu? Hay là…

Nhân ngư ca ca ( mặt đỏ ): Chỉ cần là cô ấy gọi, cái gì cũng được.

3. Thích nhất nơi nào của muội muội ? ( hỏi thực thuần khiết)

Nhân ngư ca ca: Khụ khụ, thích nhất ư, đó chính là đôi mắt của cô ấy , tôi rất thích lúc cô ấy nghiêm túc chỉ nhìn tôi thôi.

4. Nếu có tình địch xuất hiện, ca ca sẽ ghen sao? Xử lý tình địch như thế nào bây giờ?

Nhân ngư ca ca: Tôi sẽ ghen, nhưng sẽ không làm gì tình địch cả, nếu trong lòng cô ấy có tôi, vậy tình địch nhiều cũng vô dụng, nếu cô ấy không thích tôi, đó chính là không có tình địch cũng không giữ nổi cô ấy. Tuy vậy, nếu có người muốn đem cô ấy rời khỏi tôi, tôi đây sẽ dẫn anh ta đi ngắm biển.

5. Chuyện thích làm nhất cùng muội muội?

Nhân ngư ca ca: Cái gì đều không làm cũng được, chỉ cần ở bên nhau.

6, Muội muội thích đuôi cá hay là cơ thể người? Chính mình đâu?

Nhân ngư ca ca: Tôi chưa từng hỏi đến, nhưng mà, cô ấy thích cái gì, tôi sẽ thích cái ấy.
……

P/s: Ahihi, ta nhầm mọi người ạ, hóa ra thế giới này cũng có phiên ngoại nhé. >////< (là chương này này)

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *