SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 29: Tên vô lại ở thập niên 90 (15)

Hits: 138

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 29: Tên vô lại ở thập niên 90 (15)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Perfect Two – Auburn

Liễu Văn và những người khác đều mang vẻ mặt hoảng hốt quay trở lại trường học.

Sau khi đưa Hoàng Miêu về phòng y tế, bắt đầu trầm mặc hẳn.

Chuyện ngày hôm nay suy cho cùng là do Liễu Văn không đúng, bạn trai của Dịch Chỉ Lan không chỉ không tức giận, lại còn không yêu cầu tiền sửa xe từ bọn họ nữa, về tình về lý, anh ta đều đúng.

Nhưng trong lòng Liễu Văn vẫn không chấp nhận được.

Bị vả mặt trước mặt mọi người khiến cho cậu ta xấu hộ và bực bội, cậu ta không khỏi hận người đàn ông tướng mạo đẹp trai kia, đồng thời cùng hận luôn Hoàng Miêu người suốt ngày nói bạn trai của Dịch Chỉ Lan là một người đàn ông không có tiền kia.

Nếu không có những lời đó của Hoàng Miêu, cậu ta dám nói năng như thế hay sao?

Liễu Văn vừa nhấc mắt đã nhìn thấy ánh nhìn quái dị của đám học sinh chung quang mình, bắt đầu suy diễn, cố gắng nói một câu: “Mình về trước.”

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày khi Liễu Văn đi dạo ở vườn trường đều cảm thấy những ánh mắt quái dị của đám sinh viên xung quanh hướng về phía mình, cậu ta cũng không còn đeo bám không buông Dịch Chỉ Lan như trước nữa, thiếu một cái đuôi, nụ cười trên mặt  Dịch Chỉ Lan tươi hơn rất nhiều.

Cô vẫn giống như trước, mỗi ngày đọc sách, buổi chiều đi ra ngoài nấu cơm cho người yêu, giám sát anh ăn xong, mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp;

Chỉ ngoại trừ Hoàng Miêu, cô ta như trở thành một người khác sau sự kiện ngày hôm đó.

Hoàng Miêu bị ngất nên đã tốn rất nhiều tiền mua thuốc, sau này cũng có tin đồn truyền ra ngoài, cô ta vừa tức giận, vừa xấu hổ, giận dữ, ầm ỹ tới nỗi bình thường ngoại trừ đi học thì không dám ra khỏi cửa.

Bình thường Dịch Chỉ Lan có thể nhìn thấy ánh mắt oán đọc của cô ta nhìn chằm chằm mình và An Cần.

Có một người như thế nhìn chằm chằm sau lưng mình, muốn nói không nổi da gà là giả, hơn nữa bụng cô đã bắt đầu lớn dần, dứt khoát xin nghỉ học tạm thời.

Vốn dĩ đơn xin nghỉ học tạm thời rất khó xin, nhưng Vệ Minh Ngôn tới tìm hiệu trưởng nói chuyện một hai câu, Dịch Chỉ Lan đã xin được thành công.

Nghỉ học tạm thời để dưỡng thai, tất nhiên phải nói cho người trong nhà một tiếng.

Tính đi tính lại thời gian về nhà từ lần trước tới giờ cũng đã ba tháng, tuy rằng bình thường cũng hay gọi điện thăm hỏi, nhưng Dịch Chi Lan vẫn rất nhớ nhà, bởi vậy khi Vệ Minh Ngôn nhắc tới chuyện về thăm nhà, cô lập tức vui vẻ đi dọn đồ đạc.

Ai mà ngờ còn chưa kịp báo cho cậu Dịch mợ Dịch bọn họ chuẩn bị về thăm nhà một chuyến, đã nhận được điện thoại cầu cứu của ông Trần trước.

***

Nói từ đoạn sau khi Vệ Minh Ngôn tặng ông Trần một cây gậy hình rồng, ông càng ngày càng thích đi dạo, hôm nay đang đi dạo, đột nhiên mợ Dịch ra ruộng gọi ông, nói con dâu của ông điện về.

Từ sau khi nhà họ Dịch sắm điện thoại, người trong thôn ai muốn liên hệ với người nhà làm việc trên thành phố đều tới nhà họ để gọi nhờ, Vệ Minh Ngôn nghe thấy thế, nói thẳng người trong thôn cũng từng chăm sóc anh, sau này muốn gọi thì cứ gọi, phí anh sẽ trả.

Những lời này là do mợ Thẩm tự hào khoe ra, nói cho người trong thôn nghe, hiện tại một người biết tri ân báo đáp đã là đáng quý lắm rồi, huống gì cậu ta còn là kiểu lãng tử hồi đầu nữa.

Một người tốt làm một việc xấu sẽ bị mọi người phỉ nhổ, nhưng một tên người xấu chỉ cần làm một chuyện tốt thì sẽ được khen ngợi vô cùng.

Vệ Minh Ngôn đã từng là một tên du côn giờ đây là loại thứ hai, nếu nói trước kia trong thôn còn có người nói ra nói vào, nhưng giờ đây mỗi khi nhắc tới Vệ Minh Ngôn thì đều khen ngợi.

Người trong thôn cũng không phải là loại người thích bào người khác, mỗi lần gọi điện thoại đều cố gắng nói ngắn gọn, cũng sẽ ngại ngùng mà mang cho một ít trứng gá và rau xanh tới làm thù lao.

Mà hôm nay, điện thoại là con dâu của ông Trần gọi tới, trên mặt mợ Dịch không có nét tươi cười như mọi ngày, bà vừa nghe điện thoại đã cảm thấy không đúng, bởi vì con dâu của ông khóc lóc nhờ bà đưa điện thoại cho ông Trần.

Con dâu của ông là người hiền dịu có tiếng trong thôn, hai vợ chồng cùng nhau ra ngoài làm thêm, nghe nói con trai của ông Trần đi làm công trong công trường, con bé thì ở nhà may đồ bán, mỗi tháng ngoại trừ tiền sinh hoạt hai người còn gửi tiền ngược vể nhà, lúc này mới có cuộc sống an nhàn tuổi già về hưu của ông Trần.

Sau khi nghe điện thoại ông Trần mới biết, con trai đang thi công thì té từ trên cao xuống, gãy chân, ông chủ từ chối nhận trách nhiệm, ngay cả tiền công thiếu nợ lúc trước cũng không trả, con trai muốn đòi lại công bằng, bị ông ta dẫn người tới đánh, còn đánh gãy lại cái chân sắp khỏi, giờ đây miệng vết thương mưng mủ, tiền thừa trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu, con dâu hết cách, mới gọi điện thoại cầu cứu người trong nhà.

Ông Trần cũng từng bị gãy, làm sao mà không hiểu được nỗi đau trong đó cơ chứ, nghe xong suýt thì xỉu ngang.

Ông không ngừng đẩy nhanh tốc độ gửi hết toàn bộ tiền trong nhà qua, nghe giọng nói yết ớt của con trai và tiếng khóc của con dâu trong điện thoại, tim như bị dao cắt.

Nếu chỉ như thế thì thôi, cháu trai nghe nói cha mẹ bị bắt nạt, bốc đồng chạy khỏi nhà nói phải báo thù cho cha.

Một đứa trẻ mười mấy tuổi lẩn trốn nhanh, ông Trần và bà Trần không ngăn kịp, thấy cháu trai chạy xa, bọn họ vừa lo vừa tức, hàng xóm hỗ trợ đuổi theo, quay về lại nói đứa bé kia đã leo lên xe, chuẩn bị lên thành phố rồi.

Hai ông bà già tới tuổi này rồi, cũng không có người thân nào, mắt thấy người vợ đã bầu bạn mình hơn phân nửa cuộc đời ngồi xuống đất khóc rống, ông Trần hạ quyết định, run rẩy chống quải trượng, đi tới nhà họ Dịch.

“Chú, chú đừng sốt ruột, giờ con sẽ đi tìm Bắc Bắc, chú cứ yên tâm đợi ở nhà, cháu bảo đảm sẽ đưa Bắc Bắc bình an trở về.”

Vệ Minh Ngôn sắc mặt căng thẳng cúp điện thoại, thây cô gái bên cạnh tò mò, lo lắng nhìn sang, cười trấn an, “Không sao, bên Trần Bắc có chút chuyện.”

Dịch Chỉ Lan biết Trần Bắc, là cháu trai của ông Trần, hiện giờ đang học cấp hai, học trên trấn trên, chỉ là một đứa bé nhỏ như thế thì xảy ra chuyện gì được?”

Vệ Minh Ngôn dăm ba câu thuật lại câu chuyện, “Bây giờ anh đi qua thành phố B một chuyến, cũng may là ở ngay bên cạnh, đi một lát rồi về, chắc tới tối là anh quay lại.”

Nói xong, anh đang định rời đi, tay áo lại bị cô gái kéo lấy.

hiện tại thượng sơ trung, liền ở bọn họ trấn trên đi học, chính là như vậy tiểu nhân một cái hài tử, có thể xảy ra chuyện gì đâu?

Dịch Chỉ Lan nhìn người yêu, biểu tình sầu lo, muốn nói lại thôi.

Đó là những người đã đánh gãy chân của con trai chú Trần đó, sao cô có thể yên tâm để cho Minh Ngôn đi một mình được?

Đừng lo, anh tới công ty gọi mấy thằng em, nhất định không sao đâu.”

Anh liếc mắt một cái là biết cô đang lo lắng về chuyện gì, anh dịu dàng sờ đầu Dịch Chỉ Lan, vẻ mặt lại lộ ra sự bất cần, “Mấy tên côn đồ mà thôi, đừng quên trước đây chồng em làm gì.”

Nghe anh tự xưng là chồng, mặt Dịch Chỉ Lan đỏ lên, lại vẫn lo lắng sốt ruột, trong đầu hồi tưởng lại vết thương trên mặt anh lúc đánh nhau với anh Long, dặn dò, “Anh cố gắng đừng để phát sinh tứ chi tiếp xúc với bọn chúng, nếu thật sự không ổn thì báo cảnh sát, nhất định đừng tự mình ra tay.”

“Yên tâm đi!” Vệ Minh Ngôn nở nụ cười thương hiệu, “Anh sẽ nói đạo lý với bọn họ.”

Dịch Chỉ Lan vẫn không yên tâm, nhưng nói là nói như thế, cô chính tai nghe anh kể trước kia ông Trần đã chăm sóc anh như thế nào, trong tình huống này, sao có thể không đi hỗ trợ cho được, vì thế chỉ có thể lưu luyến nhìn anh cầm chìa khóa xe rời đi.

Vệ Minh Ngôn nở một nụ cười cưng chiều rồi lái xe đi công ty, cởi áo khoác ra vắt trên vai, lập tức đi tìm đội trưởng đội bảo an.

“Tìm cho tôi hai mươi người biết đánh nhau, hôm nay xem như đi công tác, tiền lương tăng gấp năm.”

Tiếng chào còn chưa kịp ra khỏi họng đội trưởng đội bảo an, anh ngơ ngác nhìn cấp trên trẻ tuổi trước mắt, “Vệ tổng, ngài muốn?”

Vệ Minh Ngôn nhìn anh ta cười, giọng nói ôn hòa, “Nói đạo lý ấy mà.”

“Đúng rồi, mang mấy bộ quần áo hôm trước tôi đặt làm cho bọn họ mặc, nhớ lấy cả đám gậy mà công ty phát cho đi cùng.”

Nói xong, anh móc di động ra, “Phái cho tôi một chiếc xe vận tải, càng lớn càng tốt.”

Mãi cho tới khi Vệ Minh Ngôn đi ra ngoài, đội trưởng đội bảo an còn sững sờ đứng tại chỗ, nhớ tới những bộ quần áo khí phách chống bạo phát mới được đưa tới công ty mấy hôm trước, lại nhớ tới mấy cây côn điện đó, anh nuốt nước bọt ừng ực.

Vệ Tổng muốn bão nổi rồi.

Nhưng mà tiền lương tăng gấp năm…

Năm lần tiền lương…

Đội trưởng đội bảo an xoa tay, suy tính nửa ngày mới đưa ra kết luận, hai mươi người phải có anh ta trong đó!

**

Vương Chiêu Đệ đỏ mắt bước vào phòng bệnh, giọng nói khàn khàn, “Cha bảo sẽ tìm Minh Ngôn ở nhà bên hỗ trợ, chắc cũng sắp tới rồi.”

Trán của Trần Kiến Quốc lấm tấm mồ hôi lạnh, nghe vợ mình nói, thở dài, gương mặt suy bại, “Cậu ta tới cũng coi như là tấm lòng rồi, nhưng chắc cũng không có tác dụng gì.”

Nhìn đùi phải bất động của mình, anh cười khổ, “Ông chủ Dương là xã hội đen, cho dù Minh Ngôn kiếm lời được chút tiền, rốt cuộc cũng chỉ là làm ăn buôn bán, hà tất phải xen vào.”

Mấy tháng nay anh cũng nghe cha mẹ kể chuyện trong nhà, chuyện nói nhiều nhất chính là tiền đồ của du côn, cha mẹ anh cũng thơm lây, bình thường cũng gửi cho rất nhiều đồ, lần nào cũng có phần của nhà anh, đối xử như người thân trong nhà.

Trong lòng Trần Kiến Quốc cảm kích, thái độ với tên du côn từng là hàng xóm này cũng thân thiết hơn, nên không muốn gây họa cho nhà người ta.

“Nếu không… Thì bỏ đi…”

Gương mặt anh già nua, trong đối mắt đầy sự cam chịu đối với cuộc sống, “Anh về nhà dương trước, đợi chân khỏi thì đổi việc.”

“Thôi, thôi cái gì mà thôi?” Vương Chiêu Đệ nhìn băng gạc bao trên đùi chồng mình, rớt nước mắt, nức nở nói, “Đó là một năm tiền lương làm lụng vất vả của anh, còn có cái chân này, sao có thể bỏ qua được…”

Trần Kiến Quốc gục đầu, anh ta chưa bao giờ cảm thấy mình là một tên tàn phế vô dụng như giờ khắc này.

Anh đang khổ sở thì cửa bị đạp ra một cách thô bạo, một người đàn ông trung niên đầu trọc bụng to cười lạnh xách một thiếu niên mặt mũi bầm dập tiến vào.

“Bắc Bắc!!”

Hai vợ chồng vô cùng khiếp sợ, nhìn thấy vết thương trên người cậu bé thì rất đau lòng.

“Tao nói đúng chứ hai đứa chúng mày cũng giỏi thật, sai một thằng nhóc đi tìm tao tính sổ, nhìn vết thương trên mặt tao đi.”

Vị này đúng là ông chủ Dương trong miệng Trần Kiến Quốc, ông ta không nhìn Trần Bắc đang hằm hè nhìn mình nữa mà liếc nhìn Trần Kiến Quốc.

“Trần Kiến Quốc, con trai mày làm tao bị thương, hoặc là mày đền tiền cho xong, hoặc mày lại để tao đánh cho một trận nữa, mày tự chọn đi.”

“Đồ khốn! Chúng mày bắt nạt cha tao, sẽ gặp báo ứng!”

Thiếu niên mười mất tuổi không màng tới vết thương trên người, đỏ mắt định xông lên, Vương Chiệu Đệ Mười vội vàng ôm lấy con trai, nước mắt chảy ròng, “Đừng qua, đừng qua đó Bắc Bắc.”

Ông chủ Dương nhìn một màn trước mắt, móc ra một điếu thuốc, vừa hút vừa trào phúng nói, “Thằng nhóc, mày đánh tao, tao đánh lại cha mày, đây là báo ứng, hiểu không?”

“Mày nói bậy, tao không hề đánh mày! Mày gạt người!”

Gã hói cười đắc ý, ngậm thuốc trong miệng, “Tao lừa mày thì đã… Ái nha!”

Ông ta đột nhiên lảo đảo ngã xuống đất, phẫn nộ quay đầu lại, “Ai đá ta!”

Vệ Minh Ngôn mặc tây trang, gương mặt nở một nụ cười ôn hòa, “Tôi đấy.”

“Con mẹ mày dám đánh tao, chán sống rồi, mày…”

Ông chủ Dương phun ra mấy câu ác độc, lại thấy phía sau người đàn ông tuấn tú đi ra một vị bảo an, hai vị bảo an, ba vị bảo an… Tới cuối cùng, phòng bệnh, đứng đầy bảo an mặc đồ bảo hộ cầm côn bổng.

Ông ta yên lặng nuốt lại lời nói vào bụng.

Vệ Minh Ngôn nhìn tên côn đồ thứ nhất ông chủ Dương mang đến, nhướng mày, lộ ra một nụ cười, “Nha, anh Long, trùng hợp thế.”

Thấy cho dù mình có núp phía sau một gã côn đồ khác vẫn bị phát hiện, mặt anh Long tái mét.

Mả cha sao đi đâu cũng gặp tên ôn thần này vậy!

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

5 thoughts on “Chương 29: Tên vô lại ở thập niên 90 (15)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *