SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 30: Tên vô lại ở thập niên 90 (16)

Hits: 80

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 30: Tên vô lại ở thập niên 90 (16)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Katy Perry – Cry About It Later

Lúc trước khi anh Long dẫn theo Dịch Tình Tình tới thành phố này, thuộc hạ của gã ta là mấy thằng đàn em, tới một nơi mới, không có đại bàn, không có người quen, cũng giống như bắt đầu làm lại một lần nữa.

Gã tốn mất mấy tháng, mấy tên đàn em đều bỏ chạy hết mới có thể làm tay chân cho ông chủ Dương, vất vả lắm mới sống thoải mái được một chút, vậy mà giờ đây lại gặp tên ôn thần này ở đây.

Nói thật ra, lúc mới nhìn thấy Vệ Minh ngôn, gã ta rất nóng lòng muốn dạy dỗ thử thằng nhãi đã từng làm mình mất mặt, nhưng sau khi nhìn thấy nhưng gã bảo an ăn mặc chỉnh tề đó, liền tắt ngóm.

Giờ đây bị điểm danh, cho dù không tình nguyện tới cỡ nào, anh Long cũng phải đứng ra, trong lòng lại thầm than.

Trước kia bọn họ đông như thế còn không đánh nổi Vệ Minh Ngôn, khỏi phải nói lần này Vệ Minh Ngôn dẫn theo nhiều người tới như vậy nữa.

Sao gã khổ thế cơ chứ, gặp phải tên sát thần!

“Sao? Long cậu biết thằng này à?”

Ông chủ Dương vẫn còn duy trì tư thế ngồi dưới đất, thấy cậu ta nói chuyện với tay chân của mình nên hỏi.

“Trước kia từng chơi với nhau.”

Thật ra anh Long không muốn trả lời, nhưng ai bảo ông chủ Dương là áo cơm cha mẹ của mình cơ chứ.

“Vậy thì tốt rồi, người anh em, nếu hai bên quen biết, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không truy cứu nữa,”

Ông chủ Dương cũng là loại gió chiều nào theo chiều ấy, ông ta chỉ nhìn thoáng qua cá nhân viên an ninh cầm côn bổng nóng lòng nhìn ông ta muốn thử, đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cùng lắm thì ông ta chạy lấy người!

“Truy cứu?” Vệ Minh Ngôn nghiền ngẫm hai chữ này một lát, cầm cây gậy trong tay đội trưởng đội bảo an, chống xuống đất, nhướng mày nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất, “Đúng lúc đấy, ông không tính truy cứu tôi, tôi còn định truy cứu ông đấy.”

Ông chủ Dương nhìn thoáng qua cây gậy vô cùng khó chơi kia,  đôi mắt dần trở nên sợ hãi, gương mặt vẫn tỏ vẻ không có gì, “Người anh em này, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

“Chưa từng.”

Khóe miệng Vệ Minh Ngôn cong lên, chỉ vào đám người sợ ngây người đang rúc vào nhau trên giường, “Nhìn thấy không? Anh trai tôi đấy.”

Tay phải anh cầm cây gậy gõ lên tay trái, gương mặt vẫn nở nụ cười, “Ông đánh gãy một cái chân của anh tôi, vậy thì để người làm em như tôi truy cứu thôi.” (Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, Wattpad.)

Anh…

Ông chủ Dương nhìn người đàn ông trông thế nào cũng chỉ mới hai mươi tuổi đứng trước mặt mình, không tin được ngoái lại giường bệnh phía sau, người đàn ông trung niên đầu hai thứ tóc, gương mặt toàn là nếp nhăn.

Kém tuổi hơi lơn nhỉ…

Nhưng giờ không phải là lúc suy nghĩ nhưng thứ đó nữa, ông ta trơ mắt nhìn người đàn ông nở nụ cười như ác quỷ cầm theo gậy gốc đi tới trước mặt mình, một gậy nện xuống dưới, ông chủ Dương suýt nữa thì đái ra quần, “Đùng, đừng đánh tôi, tôi bồi thường tiền, tôi bồi thường tiền được chưa!”

Vệ Minh Ngôn dừng bước, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười ôn hòa, “Biết sớm có phải tốt hơn không, cũng đỡ mất công tôi đi một chuyến, chúng ta đều là những người biết nói lý, sao cứ phải đánh nhau cơ chứ.”

Trong lòng anh cũng hiểu rõ, đối với loại người như ông chủ Dương, nói chuyện đạo lý cũng vô ích, ngược lại dùng vũ lực trấn áp, dọa một phát là ăn ngay.

Dư quang khóe mắt nhìn thấy cây gậy trong tay người đàn ông, ông chủ Dương nuốt một ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ đáp ứng, “Đúng thế, đúng…”

“Hòa khí sinh tài, đừng làm căng quá, người anh em này, cậu cảm thấy tôi bồi thường bao nhiêu tiền là được? Chỉ cần một câu của cậu, Dương mỗ ta nhất định đáp ứng!”

Vệ Minh Ngôn bình tĩnh nhìn ông ta, cụ cười càng hiền lành hơn, nhìn qua rất giống một người vô hại, “Đúng rồi, hòa khí sinh tài.”

Anh đổi tay cầm gậy, “Nào, ông chủ Dương, chúng ta đi tâm sự một lát chứ nhỉ.”

Mười phút sau, ông chủ Dương mềm chân, phải để thuộc hạ nâng, gian nan ra khỏi phòng bệnh.

“Ông chủ ông không sao chứ…”

“Không, không sao, may mà hôm nay tao phản ứng nhanh, nếu không mất mẹ mạng ở đây rồi, về tìm người cho tao, tao muốn hôm nay tụi nó phải một đi không trở lại!!”

Gã lau mồ hôi trên trán, đang hung tợn chửi bậy, đột nhiệt sau lưng lại truyền tới một giọng đàn ông từ tính dễ nghe, “Anh Long, đợi đã.”

Dương lão bản cương cứng ở tại chỗ, có người còn cứng đờ hơn cả gã, là anh Long cun cút không dám hó hé gì từ đầu tới cuối.

Mắt thấy người bên cạnh bất động, đằng sau lại truyền tới tiếng bước chân của ác ma, ông chủ Dương sợ tới mức chân run bần bật, gã đẩy anh Long ra ngoài, “Nhanh lên, người ta tìm cậu kìa.”

Vừa đẩy vừa ra sức thúc giục, “Đi mau, đi mau.” (Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, Wattpad.)

Vệ Minh Ngôn đứng tại chỗ, nhìn ông chủ Dương từ xa linh hoạt đẩy người không hề giống với dáng vẻ của một gã mập mạp chút nào, rồi nhìn sang anh Long đang đi tới trước mặt mình.

“Anh Long, nghe nói anh đập phá nhà của cậu mợ Lan Lan à?”

Vừa nghe thấy lời này anh Long đã thấy không ổn, vội vàng giải thích, “Không phải tôi, là Dịch Tình Tình bảo tôi đạp!”

“Dịch Tình Tình?”

Nghe anh lặp lại ba chữ này, trên đầu anh Long toát mồ hôi, sợ Vệ Minh Ngôn sẽ trả thù, càng sợ đám bảo an bên cạnh anh hơn.

Nhiều người thế này nếu cùng xông lên, kiểu gì gã cũng bị đánh cho hộc máu!

“Được rồi, đi thôi, có rảnh hai anh em ta lại tiếp tụcôn chuyện.”

Những lời này giống như kim bài miễn tử vậy, anh Long thở phào một hơi, lau mồ hôi trên đầu, chạy nhanh như chớp.

Trong lòng còn nghĩ thầm, ai thèm làm anh em với sát thần như mày!

Mọ người đều đã đi cả, lúc này Vệ Minh Ngôn mới đi vào phòng bệnh, khác với bộ dạng hung ác như sát thần ban nãy, giờ phút này anh khẽ cười, vừa ổn trọng lại vô cùng cùng đáng tin cậy.

“Anh Kiến Quốc, chị dâu, chuyện lần này anh chị khỏi lo.” Mặt không đổi sắc gọi Trần Kiến Quốc người đáng tuổi cha mình bằng anh, anh an ủi, “Cứ giao mọi chuyện cho em, anh bảo đảm sẽ xử lý gọn gàng đâu ra đấy!”

Nói xong, anh không nhìn hai vợ chồng còn đang hỏi chấm, vẫy tay với Trần Bắc bị đánh cho bầm dập mặt mũi, “Lại đây, Bắc Bắc, tới chỗ chú.”

Nếu là bình thường, Vệ Minh Ngôn mới hơn hai mươi tuổi bắt cậu gọi bằng chú, chắc chắn cậu hiếu niên nay sẽ không vui, không phải chú ruột, dựa vào đâu bắt cậu gọi!

Nhưng giờ đây, mới chứng kiến Vệ Minh Ngôn dọa sợ những người xấu đó, ánh mắt Trần Mắt nhìn về phía anh bây giờ hầu như muốn bắn ra ánh sao sáng.

Cậu không hề nghĩ ngợi mà chạy tới bên cạnh anh, “Chú!”

Trần Kiến Quốc còn chưa nghĩ kỹ sao tự nhiên mình lại biến thành anh của Vệ Minh Ngôn: “…” Thằng nhóc này sửa mồm cũng nhanh thật.

“Ơi!” Vệ Minh Ngôn tủm tỉm cười đáp, sờ đầu Trần Bắc, “Cháu muốn bảo vệ ba mẹ, chú có thể hiểu, nhưng mà trước khi có đủ năng lực thì không được làm việc lỗ mãng, biết không?”

Trần Bắc đang trong thời kỳ phản nghịch, bình thường cha mẹ ông bà lải nhải cậu cũng không thèm nghe giờ phút này lại ngoan ngoãn gật đầu, sùng bái nhìn về phía anh, “Chú, làm sao cháu mới có thể có đủ năng lực bảo vệ ba mẹ mình giống như chú đây?”

“Đầu tiên…” Vệ Minh Ngôn cố ý trầm ngâm một lúc, mới ra vẻ nghiêm túc trả lời, quả nhiên lại khiến cho đôi mắt Trần Bắc sáng thêm.

“Cháu phải thi đậu được vào một ngôi trường đại học tốt.”

—— Mặt Trần Bắc dại ra.

Tuy rằng trước kia chưa từng tiếp xúc với con người này, nhưng cậu cũng nhớ rõ ràng là Vệ Minh Ngôn chưa từng thi đại học mà?

Đối với vấn đề của thiếu niên, Vệ Minh Ngôn trả lời một cách hiển nhiên, “Vợ của chú là sinh viên, vì cô ấy mà chú mới thay đổi trở nên giỏi giang như thế, cháu thi đại học, không phải là để tìm một người vợ sinh viên hay sao?”

Trần Bắc ngây thơ ngốc nghếch, cảm thấy lời nói của Vệ Minh Ngôn cũng có lý, nhưng mà hình như sai sai ở đâu.

Cậu còn đang mải nghĩ, Vệ Minh Ngôn buồn cười nhìn cậu nhóc, ngẩng đầu nói chuyện với vợ chồng Trần Kiến Quốc vợ chồng, “Anh, chị dậu, em thuê khách sạn ở bên cạnh, mấy hôm nay để cho Bắc Bắc tới ở với em đi.

Câu này nếu là do tên du côn của trước kia thốt ra, Trần Kiến Quốc chắc chắn sẽ không đồng ý, nhỡ đâu gã bán con mình đi thì sao!

Nhưng giờ đây, anh ta không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý, “Ài, vậy thằng nhóc này làm phiền cậu vậy, bao giờ vết thương của anh khỏi, hai anh em ta cùng uống một chén, chuyện ngày hôm nay, thật sự cảm ơn em.”

“Hai anh em mình cần gì phải cảm ơn, ơn nuôi dưỡng của cậu mợ khi em còn bé, em vẫn nhớ kỹ.” (Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, Wattpad.)

Vương Chiêu Đệ nhìn con trai vui vẻ đi theo người đàn ông cao lớn ra khỏi phòng bệnh, lúc này mới ngơ ngác hỏi, “Kiến Quốc, em không nằm mơ đấy chứ…”

Trần Kiến Quốc lại đang nhớ tới chuyện còn nhỏ của mình, khi cha mẹ cãi nhau.

“Ông có tiền! Sao không mua thịt về ăn mỗi ngày đi! Ngày nào cũng phần một chén cơm qua bên kia, tôi thấy nó cũng không thèm biết ơn ông!”

“Thằng nhỏ đã hai ngày chưa ăn cơm rồi, nếu nhịn nữa thì nó sẽ chết đói mất, tướng mạo của nó tốt, sau này lớn lên chắc chắn sẽ nhớ ơn thôi.”

“Thôi đi, nhớ ơn cái gì mà nhớ ơn!”

“Biết ông mềm lòng không nỡ chứng kiến cảnh này, thôi, xem như là làm việc thiện đi, tôi chan thêm một muỗng canh vào rồi đấy, ông mang qua cho nó đi.”

Nhớ ơn…

Không ngờ tới, mười mấy năm sau, cha mình đã đoán đúng…

Gương mặt Trần Kiến Quốc nở một nụ cười, khi vợ hỏi sao tự nhiên lại bật cười thì anh trả lời, “Chiêu Đệ, cha anh nói đúng, làm việc tốt, phát thiện tâm sẽ có hồi báo.”

Sau này anh ta nhất định sẽ làm người tốt…

***

Sau khi ông chủ Dương trở về liền tụ tập nhân lực, đang định đi bệnh viên trả thù, lại nhận được tin tức nói dạo này đang có đợt rà soát trị an, mới không cam lòng thu tay.

Nhưng lần này càng nghĩ gã càng tức, không làm sao nuốt trôi cục tức này, trong một lần tụ hội ngàn năm có một, người đàn ông đầu trọc nỗ lực hí mắt tìm kiếm người mình muốn tìm, rốt cuộc khi tụ hội tới thời khắc cao trào mới tìm được người mình muốn tìm.

“Muốn dạy dỗ người? Bao nhiêu tuổi? Sau lưng có bối cảnh gì không?”

“Hơn hai mươi, sau lưng…” ông chủ Dương híp mắt nghĩ ngợi, có thể có một người anh nghèo kiết hủ lậu như Trần Kiến Quốc, sao có thể có chỗ dựa nào, sau đó khẳng định trả lời, “Không có ai!”

“Được, việc nhỏ, tiệc tan thì đưa địa chỉ cho tôi, tôi bảo đảm xong việc.” Sau khi người này lưu loát đồng ý, mới nở nụ cười, “Chẳng qua, lần này tôi giúp ông chuyện này, có phải ông cũng phải…”

Ông chủ Dương đã len lỏi trong vòng này nhiều năm, sau lại không hiểu quy tắc ngầm trong đó được, hiểu ý ngay, thức thời nói, “Ngài nói, chỉ cần ngài nói, tôi nhất định sẽ làm được!”

“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là thành phố A bên cạnh mới nổi một vị phú hào, muốn tới thành phố B của chúng ta để tài trợ, nghe nói đó là một món tiền lớn, vốn dĩ thành phố B của chúng ta đã nghèo, cấp trên muốn phát triển nhưng lại không có tài chính, tiện thể dạo này có người đó, vấn đề này không phải…” Ông ta nhẹ nhàng vỗ một nhịp, nói tiếp, “Là giải quyết dễ dàng sao!” (Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, Wattpad.)

“Bây giờ tôi vẫn luôn muốn có một cơ hội được đi cùng cấp trên đi dạo với vị đó, chuẩn bị mua một khối đất làm một vụ lớn, nếu chuyến này hai người chúng ta làm được, vậy về sau cơ hội kiếm tiền giống như nhặt không vậy, tôi thấy cậu mới mua được một miếng không tệ, đưa cho tôi ơn huệ này, giúp cậu phát triển, thế nào?”

Ông chủ Dương không ngờ rằng tham gia một chuyến tụ hội lại còn có thể gặp được chuyện tốt như này, không hề do dự đồng ý luôn, “Được, trước tiên ngài cứ giới thiệu người này cho tôi, thành phố A này phát triển nhanh chóng như vậy, vị phú hào này chắc chắn lắm tiền!”

“Không chỉ có tiền, còn có quyền nữa, tôi nghe nói anh ta có dây dưa rễ má gì với người trong chính phủ, người bình thường không thể đụng vào thật.

Nghe người bên cạnh nói, ông chủ Dương cười ha ha, “Một cục vàng lớn như thế, không biết đường lôi kéo thì đúng là đầu óc bị úng nước rồi!”

Hai người đang cười cười nói nói, đột nhiên người nọ ánh mắt sáng ngời chỉ vào người đàn ông anh tuấn vừa mới tiến vào ở cửa, vỗ bả vai người bên cạnh, “Mau xem, chính là cậu ta!”

“Đi tới, nhanh nhân cơ hội tạo mối quan hệ.”

Ông chủ Dương vội vàng đứng thẳng, cúi đầu sửa sang quần áo, bên tại là giọng nói cung kính có phần nịnh bợ vang lên, “Vệ tổng, xin chào.”

Gã trọc ho khan một tiếng, thanh giọng nói, ngẩng đầu chào hỏi, “Vệ tổng, xin…”

Chữ “chào” mắc kẹt trong cổ họng.

Ông chủ Dương như gặp quỷ ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, mà Vệ Minh ngôn cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của ông ta.

Anh nâng chén, nở một nụ cười hiền lành với ông chủ Dương.

Nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, cùng với nụ cười tê dại da đầu trước mặt, trước mắt ông chủ Dương tối sầm lại, thật sự suýt ngất.

Trong đầu văng vẳng câu nói vừa nãy của mình.

—— Một cục vàng lớn như thế, không biết đường lôi kéo thì đúng là đầu óc bị úng nước rồi!

Ông ta chỉ muốn biết, bây giờ rút hết nước trong não ra, còn kịp không…

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

One thought on “Chương 30: Tên vô lại ở thập niên 90 (16)

  • Tháng Hai 5, 2023 at 3:14 chiều
    Permalink

    Ngày xưa thì hùng hổ lắm mà, không ngờ tới ngày này chứ gì hả Long ca 😂😂

    Reply

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *