SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 31: Tên vô lại ở thập niên 90 (17)

Hits: 116

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 31: Tên vô lại ở thập niên 90 (17)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: BTS (방탄소년단) ‘Savage Love’ (Laxed – Siren Beat) [BTS Remix] 

Mặc kệ sắc mặt ông chủ Dương có khó coi tới mức nào, người đàn ông trước mắt vẫn nở một nụ cười lịch sự, ôn hòa, trơ mắt nhìn gã côn đồ hôm qua khí thế khủng bố,suýt thì một gậy đạp chết người đang cười tươi như gió xuân, trái tim nhỏ bé của ông chủ Dương teo tóp.

Nếu để Vệ Minh Ngôn biết lúc nãy gã còn vừa định tìm người dạy dỗ anh ta một trận thì…

Ông ta lo lắng đề phòng nhìn người đàn ông lão làng trong tụ hội, cuối cùng vẫn không dám ỉm đi, sau khi kết thúc tụ hội, uyển chuyển thể hiện thành ý tạ lỗi của mình.

Mà người đàn ông trẻ đẹp trước mặt lại chỉ mỉm cười, nói “Ông chủ Dương không cần tiêu pha, việc này tôi không để ở trong lòng.”

Ông chủ Dương ngơ ngác nhìn Vệ Minh Ngôn rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn.

Cũng may mới chỉ là một thằng nhóc choai choai, nếu đổi lại là mấy lão cáo già kia, chắc chắn hôm nay ông ta phải mất một lớp da.

Ba ngày sau, ông chủ Dương ngồi trong ngục giam, rút lại suy nghĩ hôm đó.

Mới có mấy ngày đã thu thập được toàn bộ chứng cứ trái pháp luật của mình, thật là, thật là…

Đây đâu phải là thằng nhóc choai choai, căn bản chính là một con cáo thành tinh!

Trong lúc ông chủ Dương đang hối hận, Vệ Minh Ngôn đã trở về thành phố A, đang vùi đầu lên bụng của Dịch Chỉ Lan, yên tĩnh lắng nghe.

“Động! Con đang động!”

Lắng tai cả buổi, em bé trong bụng cũng nể tình động người một tí, người đàn ông lập tức vui vẻ nhếch miệng cười, gương mặt vui sướng.

“Lan Lan, con của chúng ta mạnh khỏe quá!”

Dịch Chỉ Lan cũng nở nụ cười, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nét mặt yêu thương.

Nếu như nói lúc đầu khi mới biết mình đang mang thai, cô còn hơi mê mang và hoảng hốt vì chưa biết phải làm gì, nhưng theo thời gian, khi cô đã quen thuộc với sự hiện diện của đứa trẻ trong bụng mình, thi thoảng em bé cũng cử động, Dịch Chỉ Lan đã vô cùng yêu thương em.

Sau khi đứa bé bắt đầu cử động, cô bắt đầu nôn nghén, nuốt không trôi, rõ ràng bụng thì lớn, gương mặt nhỏ lại càng ngày càng gầy.

Vệ Minh Ngôn chứng kiến tất cả, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể chịu đựng thay cô, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể mời một vị đầu bếp lừng danh tới, mỗi ngày thay đổi một thực đơn đa dạng cho cô và con thưởng thức.

Lưu Thu Hoa là bảo mẫu được Vệ Minh Ngôn mời đến, ngày thường chuyên môn phụ trách quét tước vệ sinh, và chăm sóc cho thai phụ Dịch Chỉ Lan khi Vệ Minh Ngôn vắng nhà.

Nhưng nam chủ nhân rất ít khi vắng nhà, hầu như anh ôm hết công việc về nhà làm, cho dù Dịch Chỉ Lan khát nước anh cũng sẽ buông giấy tờ xuống chạy đi lấy nước cho cô.

Lưu Thu Hoa sống tới độ tuổi này rồi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông yêu thương vợ mình như vậy, đặc biệt là người đàn ông này còn có tiền có thế, ngoài kia có biết bao nhiêu phụ nữ muốn đi theo anh.

Sao bà lại biết những chuyện này, bởi vì lúc trước khi bà ra ngoài đi chợ đã thấy một cô gái trang điểm vô cùng lộng lẫy, toát ra hơi thở thanh xuân sức sống chặn trước đầu xe, lúc nói chuyện chỉ sợ sợ không thể dán lên người anh.

Còn không đợi Lưu Xuân Hoa do dự xem có nên đi đường vòng hay không thì đã thấy vị nam chủ nhân không hề lưu tình gạt phăng cô ra, vẻ mặt ghét bỏ, bước lên xe nghênh ngang đi.

Chờ tới khi bà xách rổ về nhà, còn nghe thấy anh đang than thở với vợ mình, “Vừa nãy đi đường lại gặp một đứa nữa, cứ dán lên người anh, con gái bây giờ, tuổi trẻ làm gì không làm, lại cứ phải như thế, làm mất cả hứng.”

Mà cô gái trẻ trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc đã sớm quen với việc chồng mình hay than thở tất cả mọi chuyện với mình, buồn cười đẩy đẩy anh ra, “Nói thì nói, cứ dán vào em làm gì.”

“Hôm nay tới công ty lâu như thế, anh nhớ em mà!” Anh vô cùng đứng đắn nói.

Dịch Chỉ Lan bất đắc dĩ, đành phải mặc kệ anh ôm ấp mình, cô đưa tay vuốt ve cái bụng tròn trĩnh, nét mặt dịu dàng.

Hai người ở chung lâu với nhau, cô càng cảm thấy người yêu mình như trẻ con.

Hai người thân mật ôm nhau nói chuyện, có lúc thì cùng quy hoạch tương lai của con cái, cũng có lúc cùng nhau tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, nhưng rất nhanh đã tới giờ ăn cơm.

Cái thai khiến Dịch Chỉ Lan khá nặng nề, cho dù Vệ Minh Ngôn có tìm tới bao nhiêu vị đầu bếp hàng đầu đi nữa, cô vẫn ăn không vào.

Tự cô cũng cảm thấy sốt ruột, cô không ăn được cơm thì con cô cũng sẽ đói theo!

Cô chỉ có thể ép bản thân ăn song vô dụng, nuốt vào sẽ lại nôn ra, lặp đi lặp lại vài lần như thế, mặt cô trở nên nhọn hoắt, vô cùng khó chịu.

Việc ăn uống hằng ngày trở thành một cực hình, Dịch Chỉ Lan ăn không vào, Vệ Minh Ngôn cũng không ăn nổi, anh chỉ lo lắng nhìn gương mặt nhỏ gầy của người mình yêu, lại bất lực.

Tính ra Lưu Xuân Hoa cũng đã làm việc ở cái nhà này được một thời gian rồi, hai vợ chồng nhỏ cũng đối xử rất tốt với bà, bình thường cũng vô cùng tôn trọng gọi bà một tiếng dì Lưu, nhìn Dịch Chỉ Lan khổ sở, bà cũng khó chịu theo.

Lúc gọi điện thoại cho người nhà, có kể chuyện này cho mẹ mình, ai ngờ bà ấy lại có cách giải quyết.

“Nếu thật sự sơn trân hải vị ăn không vào, vậy thì để con bé ăn những món ăn mà hồi bé nó thường hay ăn, kiểu gì cũng ăn được thôi.”

Lưu Xuân Hoa nghe xong vội vàng nói cho Vệ Minh Ngôn nghe.

Anh chỉ suy nghĩ một giây, liền lái xe quay về thôn, đón cậu mợ Dịch lên.

Vốn dĩ anh cũng đã định đưa hai người lên thành phố để dưỡng lão, nhưng cậu mợ Dịch vẫn cứ luôn lo lắng sẽ gây thềm phiền phức cho hai đưa nhỏ, không chịu lên, bây giờ vừa nghe nói là cháu mình nôn nghén khó chịu, cần bà giúp đỡ, mợ Dịch không cần nghĩ ngợi đã thu dọn đồ đi cùng anh.

Bà đi thì cậu Dịch cũng đi theo.

Bọn họ vừa tới trước cửa nhà Vệ Minh Ngôn đã ngơ ngẩn cả người.

Sau khi Dịch Chỉ Lan xin nghỉ học tạm thời, Vệ Minh Ngôn đã trực tiếp mua một đống biệt thự lớn có hoa viên trong thành phố A, mục đích là để dẫn cô đi dạo một chút trong hoa viên.

Trước đó anh đã gọi điện nói qua tình hình, nhưng trong lòng hai vợ chồng già, biệt thự chính là nhà lớn, Minh Ngôn có tiền, mua một ngôi nhà lớn là chuyện đương nhiên, ấy vậy bọn họ cũng không ngờ được nó lại lớn như thế này.

BIệt thự, còn có cả vườn!

Hai ông bà hoảng hốt đi dạo trong vườn cây, từ xa đã nhìn thấy cháu gái mình đang ngồi trên xích đu, trên đầu gối còn đặt một quyển sách.

Ánh mặt trời chiếu vào cái bụng hơi phồng của cô, cô rũ mắt, dáng vẻ điềm tĩnh bình yên.

 Vành mắt của mợ Dịch đỏ bừng.

Hồi đó khi bà đón cô bé con ấy về, con bé gầy trơ xương, cháo cũng không húp nổi, nhưng chớp mắt một cái, đứa bé năm xưa cũng đã làm mẹ rồi.

Gương mặt Dịch Chỉ Lan không vương một nét u sầu, có thể thấy được rằng cô đã sống hạnh phúc như thế nào, nghe thấy tiếng động, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy cậu mợ mình đứng cách đó không xa.

“Cậu! Mợ!”

Cô gái vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng, vội vàng nhảy xuống khỏi xích đu, lao vào lòng của mợ Dịch.

“Cháu rất nhớ hai người…”

Mợ DỊch ôm lấy đứa trẻ bà một tay nuôi lớn, bàn tay mang theo vết chai vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Ngày nào chúng ta chả gọi điện thoại? Đâu có xa cách gì nào.”

“Thì cháu nhớ thôi…”

Dịch Chỉ Lan tựa đầu lên bờ vai của mợ Dịch, trong đôi mắt ngập tràn niềm vui, Vệ Minh Ngôn nhìn thấy cô vui vẻ tới vậy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Chờ sau khi vào phòng, thấy cậu Dịch trông có vẻ bất an khúm núm ngồi trên chiếc ghế sô pha quý giá, Vệ Minh Ngôn thân mật nói, “Cậu, hôm nay hai cậu cháu mình làm mấy chén đi? Bình thường Lan Lan quản cháu chặt lắm, không cho động vào rượu, lần này cậu mợ tới, cháu có cái lí do tuyệt vời rồi.”

Nghe xong lời này, quả nhiên Cậu Dịch thả lỏng hơn một chút, cảm giác khẩn trương ban nãy cũng đang dần giảm xuống, “Được, đêm nay chúng ta làm một chén.”

“Hai cậu cháu vừa gặp mặt nhau đã đòi uống rượu, ăn cái đã!” Mợ Dịch mặc tạp dề, gương mặt thỏa mãn bưng đồ ăn đặt lên bàn.

Cậu Dịch cười hớn hở, “Thì tôi và cháu rể vừa ăn vừa uống là được.”

“Chỉ được thế là giỏi!”

Mợ Dịch tức giận nhìn chồng, xoay người đi xuống bếp, vừa đi vừa khen, “Đúng là nhà trên thành phố có khác, phồng bếp này còn lớn hơn cả phòng ở, sáng trưng thế này.”

“Đồ ăn cũng đẹp mắt nữa, mợ xào một ít đồ ăn, không biết Lan Lan có ăn được tí gì không.”

 Khi ăn cơm, bốn người ngồi ở trên bàn, người đàn ông anh tuấn khẩn trương gắp một đũa đồ ăn cho Lan Lan, “Ăn thử đi.”

Thực ra tay nghề của mợ Dịch vô cùng bình thường, bà vô cùng bận rộn, nửa cuộc đời bà đều xoay vần như con quay, không rảnh rỗi để xem xét, nghiên cứu nấu ăn như thế nào cho ngon, bởi vậy, hương vị của món ăn không thể so với những đầu bếp mà trước kia anh mời về được.

Nhưng sau khi Dịch Chỉ Lan ăn xong, lại không hề có phản ứng nôn nghén như trước, ngược lại càng ăn càng ngon.

Lập tức Vệ Minh Ngôn nở nụ cười, luôn tay gắp đồ ăn cho cô, vừa gắp vừa khen, “Đúng là chỉ có mợ là giỏi nhất, lúc trước Lan Lan ăn gì cũng không vào, con lùng sục đầu bếp năm châu bốn bê cũng không ăn thua, nếu thế mợ hãy ở lại đây đừng đi nữa, nếu không hai đứa tụi con thật sự không biết phải làm thế nào nữa.”

Mợ Dịch cũng không ngờ rằng Chỉ Lan có thể ăn được cơm mình làm, thật ra lúc nấu cơm bà cũng hơi lo lắng, rốt cuộc nghe Minh Ngôn kể rằng lúc trước mời biết bao nhiêu đầu bếp tới cũng không có tác dụng gì, nghe nói còn có cả người từng được giải thưởng gì đó, với trình độ của bà thì làm sao có thể hữu dụng được cơ chứ.

Nhìn cháu gái vùi đầu ăn cơm, cháu rể thì vui mừng gắp lấy gắp để đồ ăn vào bát cho con bé, trong lòng mợ Dịch dâng lên cảm giác tự hào và cảm giác có ích mà trước nay chưa tnwgf có.

Nhìn thấy chưa, bà nấu cơm còn giỏi hơn mấy vị đầu bếp kia đó.

Mợ Dịch kích động, hùng hồn vỗ ngực đồng ý, “Được! Vậy cứ giao việc này cho mợ, chỉ cần Lan Lan thích ăn, mợ sẽ luôn nấu cho cháu!”

Vì vậy, cậu mợ Dịch dọn tới ở nhà của Vệ Minh Ngôn.

Mới đầu hai người còn cảm thấy ngại ngùng, nhưng rất nhanh mợ Dịch đã tìm được chung đồng bọn tám chuyện, còn cậu Dịch thì kết bạn được với mấy ông lão cùng chung chí hướng, hai người lập tức vui tới quên trời đất.

Trong thôn, Dịch Tình Tình nhìn cánh cổng đóng chặt, tức giận dậm chân.

Anh Long nói Vệ Minh Ngôn đã phát đạt và đã cưới Dịch CHỉ Lan, cho rất nhiều sính lễ, cô ta vội vàng trở về, kết quả trong nhà vắng tanh vắng ngắt.

Lúc trước cô ta vội vàng bỏ nhà đi, vốn dĩ là tính cả đời sẽ không bao giờ quay trở về nữa, nên làm gì có chìa khóa, nên bây giờ cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cổng bị khoác, sau khi nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định lên thành phố đi tìm.

Cô ta là con gái ruột của bọn họ, chẳng lẽ hai người đó có thể bỏ mặc cô ta được hay sao!

Trong phòng làm việc, Vệ Minh Ngôn đọc tư liệu về Long ca, từ từ nở nụ cười.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

One thought on “Chương 31: Tên vô lại ở thập niên 90 (17)

  • Tháng Hai 5, 2023 at 3:08 chiều
    Permalink

    Có một ít lỗi chính tả thui. Còn truyện hay quá à, lâu lắm mới có chương mới ^^

    Reply

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *