Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 53: Loạn thế kiêu hùng (11)

Hits: 7

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 53: Loạn thế kiêu hùng (11)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát:  Kelly Clarkson – Stronger (What Doesn’t Kill You)

Editor: AnGing

Lý Tạ xuất chinh cùng đại quân, bá tánh Hạo thành đông đảo tới tiễn đưa, hai bên đường nghìn nghịt người,  xe ngựa ra phủ của Tĩnh Hảo cứ thế bị chắn ở ngoài phố, nàng dứt khoát xuống xe, đem theo một chúng nô tỳ đi tới chỗ tường thành.

 Bên tai là tiếng bá tánh nghị luận.

“Vị tướng quân lần này xuất chinh nghe nói là tam công tử phủ Đại Tư Mã, nghe đồn là có tài nhất phủ, lúc ấy khi những tên địch bên ngoài trà trộn vào, hắn đứng trên tường thành chỉ liếc mắt một cái thì đã nhận ra, nửa đêm còn lén lút trà trộn vào địch doanh phóng hỏa, thiêu đốt hơn nửa số lương thảo của bọn chúng…”

“Chứ còn gì nữa, nghe nói hắn là chiến thần trên trời hạ phàm, trừng mắt một cái cũng đủ khiến quân địch lui bước.”

“Vị này đâu chỉ là chiến thần, hắn còn từng nghe Phật ở Tây Thiên giảng kinh cơ, là người đại từ đại bị lòng mang thiên hạ, lần này nếu không nhờ có hắn, lương thực của chúng ta sẽ bị quan phủ thu đi mất nửa.”

“Người tốt như vậy, phải bình an trở về…”

Tĩnh Hảo nghe xong, khinh bỉ cười một cái, nào là chiến thần, cùng Phật ở Tây Thiên nghe kinh cũng thôi, nàng còn có thể xem là nhờ sức tưởng tượng của quần chúng, nhưng gọi hắn là người tốt, Lý Tạ mà tốt ư?

Vừa mới nảy sinh nghi hoặc, trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh gương mặt tươi cười của hắn, đôi mắt phượng tràn ngập ánh sáng không thể diễn tả bằng lời.

Hẳn mà hiền hòa, cũng miễn cưỡng đi.

Nàng vừa đi vừa nghĩ, quân đội đang ở ngoài thành, Tĩnh Hảo vừa mới đứng ở bên tường thành nhìn thoáng qua  một cái, Lý Tạ đang nói chuyện với Lý Quan lập tức ngẩng đầu lên, chuẩn xác nhìn về phía nàng, ý cười ôn hòa hơn vài phần.

Đột nhiên hắn ho nhẹ một tiếng, duỗi tay che miệng, nhìn nàng một cái sau đó xoay người lại, quang minh chính đại hôn vào lòng bàn tay một cái, triền miên giống như đang hôn lên trán người tình.

TÌnh ái sâu nặng.

Quân lực trải qua một lần đại chiến ít nhiều cũng bị tổn hại, miễn cưỡng mới có thể chống đỡ nổi Ô Thù và hai nước liên minh, chiến tuyến nơi Kha thành lại xuất hiện trạng thái giằng co, tuy cũng có vài tin chiến thắng, nhưng thu hoạch rất ít, vẫn chưa thể chân chính đánh bại quân địch.

*Đoạn này lúc trước mình dịch thiếu, không phải là Ô Thù sang liên minh mà là Ô Thù kết minh với hai nước khác để sang đánh. Mình không chưa ở chương nào nên chưa sửa được. Mọi người thông cảm nha.

Bốn năm chiến tranh trôi qua chớp nhoáng,  Lý Tạ chỉ trở về Hạo thành một lần, ở lại tầm một tháng, sau đó lại tiếp tục bị thúc giục ra chiến trường.

Tĩnh Hảo ngồi trong phòng lật sách, đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh ngoài cửa sổ, va vào thanh cửa, khiến cho mảng tuyết bám trên nóc rơi xuống tán cây.

Tĩnh Hảo thả sách xuống, bưng bát thịt bò sống lên, đi tới đẩy cửa sổ, một con Hải Đông Thanh* đậu lên cánh tay nàng, cúi đầu mổ vào bát thịt.

* Hải Đông Thanh: một loại chim ưng, dài chừng một thước rưỡi ( ~ 50cm), đôi cánh giang ra hơn một mét, đôi mắt vừa màu vàng lục sắc bén, toàn thân toát lên vẻ dữ dội, mỏ cong vuốt sắc.

Hải Đông Thanh là loài hung dữ nhất trong số các loài ưng, cắt, cực kỳ hiếm có, cái tên có hàm nghĩa “vạn ưng chi thần”, trong truyền thuyết hàng vạn con thần ưng mới có một con Hải Đông Thanh.

Hải Đông Thanh đại biểu cho dũng cảm, trí tuệ, kiên nhẫn, chính trực, hùng mạnh, vĩnh viễn hướng về phía trước, vĩnh viễn không từ bỏ, là biểu tượng của không ít bộ tộc thảo nguyên phương nam.  

Nàng vội đem chén thịt đặt bên cửa sổ, duỗi tay vuốt ve cái đầu nhỏ đang vục vào chén, tiếc than, “Tốt xấu gì mày cũng là một con điểu xuất thân danh môn mà Tam Điểm Năm, sao lần nào ăn uống cũng như ăn mày ngoài chợ vậy? Hay là chủ nhân mày lúc nào cũng ngược đãi mày?”

Nàng vừa nói vừa rút tờ thư tín dưới móng vuốt nó, một tờ giấy mỏng chen chúc toàn chữ, tổng kết lại là đệ đệ Tam Điểm Năm của con chim này mới được sinh, xét thấy Tĩnh Hảo không muốn hắn đặt tên cho chim là “Tứ Nhi”, hắn lại không muốn gọi con chim là “Tiểu Tam”, vì thế dựa theo thói quen của nàng, đặt tên cho nó là Tam Điểm Sáu, còn nói chờ bào giờ Tam Điểm SÁu đầy tháng, lại cho nó theo anh nó, sau này bọn họ có thể thư từ thường xuyên hơn.

Còn thường xuyên hơn?

Cách ngàn vạn dăm đã là ba ngày một phong thư, hắn còn muốn thường xuyên hơn nữa?

Việc đặt tên mấy chú Hải Đông Thanh là Tam Điểm mấy là thói quen không biết từ bao giờ của nàng, người ta tốt xâu cũng là bá chủ bầu trời, đặt tên như thế có ổn không?

Tĩnh Hảo đang nắm giấy đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng vang nàng quay đầu lại thì thấy Khích phu nhân tiến vào, Tam Điểm Năm vừa rồi còn đậu ở song cửa đã biến mất tăm mất tích, chỉ còn thừa lại một cái chén không.

Tĩnh Hảo giấu cái chen kia đi, giấu mảnh giấy vào ống tay áo, đi về phía Khích phu nhân, “Sao mẹ lại đích thân tới đây?”

“Mùa xuân trời vẫn chưa ấm lại đâu, con đứng bên cửa sổ làm gì?” Khích phu nhân đau lòng nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của nàng, kéo nàng ngồi xuống giường, giúp nàng vén mấy lọn tóc rủ xuống, giọng nói xảm khái, “Tĩnh Nhi đã lớn rồi, càng lớn càng xinh đẹp, cho dù mẹ muốn giữ con ở lại thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc cũng chẳng thể giữ lại bao lâu.”

“Tĩnh Nhi cũng không nên trách a phụ con đính hôn sớm cho con với thế tử của Tế Vương phủ nhé, thật ra gần đây kim thượng càng ngày càng yếu, mắt thấy sắp căng không nổi nữa, a phụ con cũng sợ có quốc tang, kéo dài thêm chuyện, bên Tế Vương phủ cũng đang giục giã, chính miệng Tế vương phí nói cho mẹ, mấy năm trước thế tử từng tận mắt thấy con. hắn nhớ mãi không quên được, chờ sau khi con gả cho nhà họ ròi, nhất định sẽ xem con như trân như bảo…”

Dù nói là dựa theo lời Lý Quan dặn vậy, nhưng đem gả con gái còn chưa tròn mười ba tuổi đi, trong lòng Khích phu nhân vẫn còn nhiều luyến tiếc, bà đỏ mắt.

“A huynh con vẫn còn chinh chiến bên ngoài, hôm trước nghe a phụ con nói, nói rằng thỉnh tấu chương, muốn đánh một trận cuối cùng với Ô Thù và hai nước liên minh, muốn kết thúc chiến sự đã kéo dài bốn năm qua, muốn kim thượng phái phần lớn quân lực của vài thành trì xung quanh qua, thành bại cũng ngay tại đây.”

“Mẹ thật sự không nỡ, mấy năm nay cũng chỉ có con làm bạn…”

“A phụ của con nói, trận chiến cuối này vô cùng nguy hiểm, nếu thắng, đúng lúc có thể trở về trước hôn lễ của con, nếu bại, con còn có thể vì Lý gia giữ lại một vị trí cuối cùng.”

Khích phu nhân lau nước mắt, tàn nhẫn cắn răng, nhìn người đứng ở ngoài phòng, hạ thấp giọng nói, “Mệnh số của Lý gia hắn, tại sao phải gắn bó với con gái của mẹ cơ chứ, ban đầu mẹ còn cho là chuyện này vô cùng thể diện, bây giờ mới biết là đau như cắt thịt vậy, hắn chỉ biết tính kế lợi ích, đúng là một người cha tốt!”

Tĩnh Hảo nhìn Khích phu nhân, dựa vào lòng nàng, “Mẹ nói gì vậy, dù sao cũng chỉ ở trong Hạo Thành thôi mà, mẹ còn sợ Tĩnh Nhi không trở lại thăm mẹ à?”

Khích phu nhân vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, nở nụ cười, vừa rồi phát tiết là sơ sót hiếm thấy của bà, “Bây giờ lại ngoan như, khi a phụ con đề cập đến hôn sự này, con có khổ tới mấy cũng vẫn phản kháng hắn.”

Bà thở dài, “Bây giờ a phụ con coi con như tù nhân vậy, sợ là sẽ không cho con ra khỏi cửa trước khi xuất giá, nếu Tĩnh Nhi muốn thứ gì, cứ việc nói, mẹ nhất định chiều theo ý con.”

Tĩnh Hảo ngẩng đầu nhìn bà cười.

Tiễn Khích phu nhân đi, Tam Điểm Năm vô cùng khôn lanh nhảy từ ngoài cửa sổ vào, bay tới bàn của nàng, móng vuốt nhỏ dẫm lên tờ giấy trắng, môn bàn chân khác giẫm lên nghiên mực, giương đôi mắt nhỏ nhanh như chớp nhìn nàng.

Tĩnh Hảo hít sâu một hơi, đi qua gõ lên đầu nó một cái, “Đúng là chủ nào tớ nấy, nhớ mãi chuyện ta vẫn chưa viết hồi âm thôi.”

Nàng ngồi quỳ trước bàn, cầm bút do dự một lúc, hít sâu một hơi rồi đề bút viết chữ.”

Lý Tạ nhìn Hải Đông Thanh đậu trước bàn, duỗi tay lấy tờ giấy trên chân nó xuống, phất tay ý bảo nó lui ra chỗ khác, mắt đảo qua bụng nó, “Tam Điểm Năm, chắc người lại ở chỗ nàng ăn no ngủ kỹ rồi đúng không? Chả chịu nhớ vào đầu cái gì cả, cứ làm như ta bỏ đói người không bằng.”

Hắn thu mắt phượng lại, trải qua vài trận chiến, sát khí trên người hắn càng nồng, “Ta đã hơn một năm tam tháng mười ba ngày chưa được gặp nàng ấy, người có thể gặp mặt thì thôi, lại còn dám ăn no xong mới về, cố ý khiêu khích ta à?”

Hắn lật tờ giấy lên đọc, xoa xoa thái dương mỉm cười, “Lần nào cũng chỉ có mấy câu này, không học được câu nào khác cả, đúng là con gái dễ ngượng, nhớ thì cứ nói còn quanh co lòng vòng vậy làm gì.”

Tam Điểm Năm đứng trên bản dải cánh ra, vỗ cánh thổi tắt ngọn đèn dầu, chỉ chừa lại vài ngọn đèn phía xa.

Trong phòng tối, đột nhiên truyền ra một vài tiếng cười trầm thấp của đàn ông, mang theo sự mê hoặc, như là một cuộc độc thoại chỉ có thể giấu kín trong bóng đêm.

“Ta cũng rất nhớ nàng.”

“Ta sẽ mau chóng trở lại gặp nàng, chờ ta.”

Tiểu thư con vợ cả duy nhất của phủ Đại Tư Mã kiêm phủ Thừa tướng thượng duy nhất con vợ cả tiểu thư cùng và con nối dõi duy nhất của hoàng thất, Thế tử của phủ Tế Vương gia thành hôn, chỉ mới làm sáu lễ*, bá tánh Hạo Thành đã vây quanh xem náo nhiệt, sính lễ được nâng ra từ Tế Vương phủ, dây lụa đỏ thật dài kéo dài khắp một con phố, bá tánh đến xem cũng chen kín cả con phố, xe kiệu còn khó đi, rất giống cảnh tượng khi xưa bá tánh đưa Tả Ích tướng quân mà hiện giờ là Hộ Quốc tướng quân xuất chinh ra trận.

*Kể cả bên Trung Quốc và Việt Nam, khi tổ chức hôn lễ thì có sáu lễ chính:

Lễ nạp tài: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.

(Bạn nào sau lên Đại học học môn Cơ sở văn hóa Việt Nam thì chắc chắn sẽ biết đến nó nhé =)))

Sính lễ đã nhiều như vậy, của hồi môn chắc cũng không ít đâu?

Hầu hết bá tánh đều ôm suy nghĩ như vậy, thêm tin tức Ô Thù đại bại lúc trước truyền tới, bá tánh thoát khỏi nỗi lo thua trận giờ càng thêm nhiệt tình, mới sáng sớm đã chen chúc ở đầu phố, chờ đón dâu.

Chỉ là đội ngũ đưa gả còn chưa tới, mười mấy người kỵ binh đã từ cửa thành dồn dập đi tới, thiếu niên cầm đầu mới chỉ mười mấy tuổi, khuôn mặt lại đẹp như nữ nhân, nhưng đuôi mắt và ngũ quan lại lộ ra khí khái nam tử, không khiến người khác nhận sai.

Chờ sau khi mười mấy người ấy đi khỏi, bá tánh vây quanh mới có người nhận ra, “Đó là Hộ Quốc tướng quân, là vị tướng quân thiếu niên đã đánh bại Ô Thù, hơn bốn năm trước ta đã từng ở đây đưa tiễn hắn ra trận.”

“Không thể nào, không phải nói quân đội còn ở bên ngoài Ninh Thành sao?”

“Ai, Đại tướng quân người ta nhất định sẽ trở về tham gia hôn lễ của em gái ruột, Tứ cô nương đúng thật vinh dự, phụ thân là Đại Tư Mã kiêm Thừa tướng, còn có a huynh tuổi trẻ đã là Hộ Quốc tướng quân, lại còn sắp sửa gả cho thế tử nữa…”

P/s: Có mà về đòi vợ thì có =))

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *