Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 55: Loạn thế kiêu hùng (xong)

Hits: 17

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 55: Loạn thế kiêu hùng (xong)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: Ava Max – So Am I

Mặt trời lên cao.

Vợ chồng Tế Vương ngồi ngay ngắn ở chính đường chờ đợi sốt ruột tới mức thúc giục nô bộc những bảy tám lần, mới thấy có người đi từ khúc cua tới, dẫn theo một đám nô bộc, như một đôi quân đang đi tới.

Tế vương phi đã mất hết kiên nhẫn từ lâu, đám người vừa vào cửa đã hất đổ khay đựng trà, giọng điệu lạnh lùng, “Con dâu vào cửa ngày đầu tiên phải đi thỉnh an trưởng bối, tới muộn không phải là giáo dưỡng mà một quý nữ nên có, nể mặt hôm nay ngươi mới vi phạm lần đầu, ta chỉ…”

“Tế vương phi định chỉ như nào?”

Tĩnh Hảo hơi nâng cằm lên, khí thế của nàng được lớp trang điểm và y phục hoa lệ tô đậm, mặt mũi nàng cũng tương tự với Lý Quan, còn táo bạo hơn hắn.

“Không lẽ Tế vương phi thật sự muốn lấy thân phận trưởng bối để đè ép ta?” Tĩnh Hỏa chỉ lo tìm nơi ngồi xuống, tỳ nữ dâng chung trà lên, ghe tới bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Hai nhà Lý Nguyên kết thân, nguyên do ra sao, chẳng lẽ Tế vương phi còn không rõ?”

“Chẳng qua là muốn một bộ dáng quang minh chính đáng trước mặt mọi người thôi, ở trong phủ, ta khuyên Tế vương phi tốt nhất vẫn nên biết điều một chút, đừng ra vẻ.”

Tĩnh Hảo thả chung trà, đứng dậy nhìn Tế Vương phi đang nổi giận đùng đùng và Tế Vương đang im thin thít, phủi phủi tro bụi vô hình trên vạt áo, “Nếu Tế vương phi muốn tìm a phụ ta để tâm tự, tốt nhất nên nhớ cho kỹ, tháng tư năm nay, bà đã nói gì ở phủ Ngự Sử của Dương đại nhân và phủ Cấm vệ của Tôn đại nhân?”

Nàng đứng ở cửa phòng, chắn hơn nửa ánh mặt trời trong phòng, xoay người cười với Tế vương phi đang vặn vẹo khuôn mặt một cái, “Không biết nếu a phụ của ta mà biết Tế vương phi định dùng ta để uy hiếp Lý gia, còn cân nhắc lợi dụng xong rồi bỏ thì sẽ có phản ứng gì đây?”

“Từ từ!” Tế vương phi bừng tỉnh hoàn hồn đột nhiên liền mau chân đi tới cửa, cuối cùng đánh giá đội ngũ của Tĩnh Hảo, xác định rõ sự nghi ngờ của mình, “Thế tử đâu? Người đã làm gì thế tử rồi?”

“Thế tử còn có thể bị làm sao được?” Tĩnh Hảo cười vô cùng ấm áp, “Hôm qua thế tử chỉ là ngẫu nhiên bị phong hàn mà thôi, khi nào cần tự khắc có thể khỏi lại thôi, tốt nhất là Tế vương phi không cần lo lắng, miễn cho,” nàng nhìn Tế vương phi, gằn từng chữ một, “Hảo tâm làm chuyện xấu.”

Một đường trở về viện của thế tử, Tĩnh Hảo ngẩng đầu nhìn lên những chỗ được bố trí dải lụa hồng, nghĩ tới tối qua Lý Tạ cầm kiếm chém hỉ đuốc long phượng trong phòng thành hai nửa, sắc mặt hận không thể thiêu cả phòng này đi, nhấp môi nở nụ cười, phân phó tỳ nữ phía sau.

“Thu dọn mấy thứ này bỏ vào nhà kho đi,” nàng trầm mặc một chút, tìm một cái cớ đương nhiên, “Thế tử bệnh, bài trí như vậy không hợp lí.”

“Nhân tiện dọn đồ của ta tới phòng mới đi, đỡ phải quấy rầy đến thế tử.”

Giữ thăng bằng mười một năm, hai mươi bảy tháng tám, quân đội của Hộ Quốc tướng quân Lý Tạ một phát đánh bại liên quân Ô Thù dẫn theo quân đội tiến đến ngoài Hạo Thành, Nguyên Hoài đế dù đang bệnh cũng đích thân tới đón, thanh thế to lớn, khiến cho bá tánh toàn thành tới vây xem, hai sườn cửa thành chật như nêm cối.

Tĩnh Hảo khiến cho Lý Gia gắn bó với hoàng thất, tất nhiên có đứng trong hàng ngũ, bên cạnh là thế tử Nguyên Điển “bệnh nặng mới khỏi”.

Nguyên Điển nhìn đội ngũ cuốn theo bụi mù đi tới, biểu tình vặn vẹo, hắn vừa định mở miệng, người bên cạnh đột nhiên mở miệng, đôi mắt hạnh xinh đẹp ẩn chứa nụ cười nhìn hắn, “Thế tử vẫn còn chưa khỏe sao? Có muốn trở về nằm nghỉ không?”

Toàn bộ lời nói của Nguyên Điển bị chặn ở cổ họng.

Vốn dĩ hắn chỉ cho rằng người trước mặt chỉ là một tiểu nương tử được mỗi xinh đẹp, nói chuyện cũng ôn tồn nhỏ nhẹ, lại còn là đích nữ của Lý gia quyền thế ngập trời, theo như lời của mẫu thân, cưới nàng, nắm nàng cho chắc, ngôi vị hoàng đế hắn mới có thể ngồi vững hơn.

Trận roi thời niên thiếu năm đó đã quét sạch thể diện của hắn, còn lưu lại sấu vết không thể xóa bỏ trên gương mặt của hắn, ngày ấy khi ở tường thành sau khi hắn nhìn thấy động tác của Lý Tạ, hắn hoàn toàn xác định cưới nàng về nhà.

Cho dù Lý Tạ đắc ý, càn rỡ tới cỡ nào đi chăng nữa, người hắn yêu, đã trở thành của hắn.

Nhưng chưa kịp đắc ý bao lâu, thậm chí ngay ở đêm tân hôn, hắn đã bị hạ dược, trừ bỏ một vài lần ít ỏi tỉnh táo ra, thời gian khác hắn hoàn toàn hôn mê.

Chẳng qua kiếp sống như này sẽ không kéo dài bao lâu nữa…

Nguyên Điển nhìn thân hình ôm yếu của Nguyên Hòa đế, chờ khi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế…

Chỉ chờ hắn bước lên được ngôi vị hoàng đế, hắn nhất định sẽ cho đám người này biết tay!

Vừa mới nghĩ đến đó, hắn đã nhận ra có một tầm mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm hắn, hắn nhìn lại, liếc mắt một cái đã thấy đôi mắt phượng của Lý Tạ chăm chú nhìn vào hắn, hắn ngồi chiến chiến mã cao cao, lướt qua Lý Quan đang muốn chào hỏi Nguyên Hoài đế, thúc ngựa đi thẳng tới cạnh Nguyên Điển.

Chưa từng khom lưng cũng chưa từng xuống ngựa, hắn trực tiếp rút kiếm ra, thanh kiếm lóe lên ánh sáng lãnh lẽo đâm thẳng tới thân hình to béo của Nguyên Điển, múa vài lần trên vai hắn, y phục của hắn đã bị cắt nát, sát khí lãnh lẽo thẳng tắp truyền từ kiếm sang người hắn.

Nguyên Điển “Bùm” một tiếng ngã xuống mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên trán hắn xuống đất.

Lý Tạ cười nhạo, cầm kiếm vỗ đầu Nguyên Điển, “Thế tử sợ hãi như thế làm chi, ngày đó và và thế tử không có cơ hội gặp mặt lâu, chỉ tới báo cho thế tử một tiếng, ờ nhà Tĩnh Nhi được nuông chiều đã quen, thế tử đừng tưởng rằng bây giờ muội ấy không được ai che chở.”

Hắn cầm kiếm chỉ từ đầu lên cổ Nguyên Điển, để lại một vết đỏ nhàn nhạt, “Ta ấy à, thù dai lắm, ai mà mắc nợ ta, đều phải trả gấp bội.”

Hắn thu kiếm, ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, khôi giáp màu ngân bạch phản chiếu ánh sáng mặt trời, khiến hắn trông như một vị thần hạ phàm, khi quay đầu lại, ánh mắt của hắn lại giống như ác quỷ từ địa ngục bò lên, “Thế tử nhớ cho kỹ vào.”

“Tạ Nhi,” rốt cuộc Lý Quan không chịu được nữa, “Cho dù ngươi có muốn bảo vệ muội muội tới cỡ nào đi chăng nữa, cũng không nên đùa giỡn như thế, kim thượng còn đang chờ ngươi, ngươi vẫn luôn ngồi trên lưng ngựa chẳng phải là đã quên hết lễ nghĩa?”

Lý Tạ nhìn vào mắt hắn, sau khi giằng co một hồi, hắn đột nhiên nở một nụ cười, “Là ta sơ ý.”

Hắn lưu loát xuống ngựa quỳ một gối xuống đất, đội ngũ phía sau cũng theo động tác của hắn mà quỳ xuống, tiếng va chạm của khôi giáp vang lên đều nhịp, bá tánh ở hai bên sườn thanh bị giật mình sau đó liên thanh hoan hô nhảy nhót.ds

Cố trụ mười một năm, mười tám tháng chạp, Nguyên Hoài đế bệnh nặng cuối cùng cũng không qua khỏi mùa đông giá rét năm nay, băng hà tại cung Nguyên Cát, truyền lại ngôi hoàng đế cho thế tử Tế Vương, Nguyên Điển, sách sử xưng là Nguyên Ai đế, lên ngôi vào năm Đoan Minh thứ nhất.

Tấn đế Tư Triều mới lập, hai nước Ô Thù lại bắt được thời cơ, dựng binh đi tới biên giới Hoài Thành, Hộ Quốc tướng quân Lý Tạ lại một lần nữa vâng mệnh, dẫn binh đi tiêu diệt kẻ địch, chưa quá ba ngày, tộc Lê Nguyên dấy lên nội loạn trong Việt Thành, bắt Lý Lâu, đích trưởng tử Lý gia, gia tộc thủ thành, Thừa tướng kiêm nhiệm và Đại Tư Mã Lý Quan tự mình lãnh binh đi trước.

Chưa đầy hai tháng, vết thương cũ của Lý Quan tái phát, ngã ngựa khi đang phi nước đại, bị thương nặng không trị mà chết, là năm bốn mươi bảy.

Đồng thời, quân đội tư triều ngoài Hoài Thành thất bại thảm hại trước liên quân Ô Thu, Hộ Quốc tướng quân Lý Tạ lại không rõ tung tích, quân do thám của Nguyên Ai đế bẩm báo đã tận mắt nhìn thấy hắn bị loạn tên bắn chết trên chiến trường, mất tung tích trong vạn quân.

Tin tức truyền lại Hạo Thành, trên triều tức khắc đại loạn.

Nguyên ĐIển dẫn theo một đám người hầu, nghênh ngang rảo bước tới điện Tiêu Phòng, thấy người đang ngồi ngay ngắn trong điện còn đang thích ý thưởng trà, nụ cười càng thêm đắc ý.

“Lý Tĩnh, này…thời điểm này, ngươi đừng có giả vờ…giả vờ trấn định nữa, không còn Lý Quan và Lý Tạ, ngươi…Lý gia các ngươi là lấy trứng…lấy trứng chọi đá rồi, sau này ai cũng phải…quỳ gối bên chân của ta, cầu…cầu xin ta tha cho các ngươi một con đường sống.”

Biểu tình đắc ý vặn vẹo trên gương mặt béo ụt ịt đầy vết sẹo của hắn khiến nó trông càng xấu xí, dữ tợn.

“Làm…làm sao? Bây giờ ngươi còn định…thủ thân như ngọc vì…vì tên huynh trưởng kia à? Nguyên Điển châm chọc cười, gương mặt vặn vẹo dí sát lại, nhìn ngũ quan nẩy nở của Tĩnh Hảo, “Ngươi, ngươi trông cũng…cũng không tệ lắm, cầu xin ta, cầu xin ta lâm hạnh ngươi…ta sẽ ban cho ngươi Tiệp dư…phân vị Tiệp dĩ, để, để ngươi ở trong cung…ăn cơm ngon uống rượu say.”

“Thế cơ à?” Tĩnh Hão sửa sang lại ống tay áo, ngón tay nắm tà váy sẫm màu càng thêm trắng nõn như ngõ, Nguyên Điển nhìn chằm chằm không rời nổi mắt,  “Vậy ngươi, không so đo chuyện ngày xưa ta hạ dược ngươi nữa sao?”

Nguyên Điển nuốt nước miếng, “Không… Không so đo.”

Tĩnh Hảo nhìn một đống người hầu đang canh giữ ở cửa, “Vậy tốt xấu gì cũng cho bọn họ lui ra trước đi đã?”

Người bị sắc mê hoặc đâu còn nghĩ được gì nhiều nữa, trong lòng vô cùng đắc ý, kình địch trong triều đã chết cả, mỹ nhân lại sắp ôm được vào tay, cho dù miệng thì đồng ý là sẽ không so đo, vậy chờ bao giờ chơi chán rồi lại so đo cũng chưa muộn.

Cửa điện bị đóng lại, ráng chiều tà dần dần bị thu nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở đường chân trời.

Nguyên Điển đang định quay đầu lại, trên cổ đột nhiên hơi lạnh, lưỡi dao mỏng lướt qua làn da hắn, lại trong chớp mắt đâm sâu vào, tước đi mạng sống của hắn.

Tĩnh Hảo bưng chung trà trên bàn lên, đổ nước trà đã nguội từ lâu vào khăn tay, lau khô vết máu trên tay và lưỡi dao đi, vốn dĩ nó bị máu tươi bao phủ giờ đây lại tỏa sáng ra hàn khí.

Nàng thu lại lưỡi dao mỏng vào tay áo, nhìn thi thể trên mặt đất, đứng dậy đi vào điện trong đổi quần áo.

Lúc Lý Tạ qua Lưu Quang cho nàng, chắc không thể đoán được nó sẽ có tác dụng vào lúc này. Tin tức truyền đến không phải tin người chết, nàng không tin hắn cứ thế mà chết đi, nàng cần phải mau chóng xử lý chuyện ở Hạo Thành cho tốt, sau đó đi tới Hoài Thành xác định tung tích của hắn.

Nhưng hai việc này, mỗi một việc, đã khiến cho Nguyên Điển người hận hắn thấu xương trở thành trở ngại, nàng không thể để cho hắn kịp phản ứng lại, nếu không bước đầu tiên hắn sẽ xác định rõ tin tức sống chết của Lý Tạ, sau đó hoàn toàn đưa hắn vào chỗ chết.

Nguyên Điển là biến số quá lớn, cho dù cứ chết như thế không cũng rất phiền toái, nàng không thể lại lưu trữ hắn nữa.

Trong điện lớn như vậy chỉ có một mình nàng, Tĩnh Hảo hít một hơi thật sâu, khi nàng đang muốn duỗi tay ra lấy quần áo, phía sau đột nhiên có một đôi tay kéo nàng vào một lòng ngực ấm áp quen thuộc, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng.

“Hóa ra Tĩnh Nhi còn biết giết người nữa, ra tay thật lưu loát.”

Cả người Tĩnh Hảo cứng lại.

“Sao vậy? Không tin là ta đã trở về? Có muốn đi ra ngoài cửa nhìn một cái không, bên ngoài đang chém giết đấy, mùi máu tươi ngập trời, ta vốn định tìm nàng trước sau đó cùng nhau đi giết chết tên ngu họ Nguyên kia, không ngờ là Tĩnh Nhi lại hiểu a huynh như thế, giết hắn trước một bước rồi.”

“Lại nói tiếp, Tĩnh Nhi có bị tin tức dọa đến hay không? Tuy rằng là do ta cố ý khiến cho người khác truyền tin tức giả đến Hạo Thành, nhưng nếu Tĩnh Nhi không hề khó chịu một chút nào, vậy thì ta thất bại quá rồi.”

Lý Tạ cúi đầu ôm chặt người trong lòng, xoay người nàng lại, vùi đầu vào cổ nàng, gặm cắn nhấm nháp, giọng nói càng thêm mơ hồ, “Đừng quay đầu lại nhìn ta, ta đi thẳng một mạch từ Hoài Thành tới Việt Thành, lại chạy suốt đêm về Hạo Thành, bây giờ ta trông nhếch nhác đến mức không thể để cho nàng nhìn thấy.”

“Ta giết Lý Lâu rồi, ngay bên ngoài Việt Thành, đúng nơi mà kiếp trước ta đã chết.”

“Bây giờ có lẽ ta đã không chế gần hết Hạo Thành rồi, nếu bây giờ hoàng đế đã chết rồi, ta đây cũng nên chuẩn bị lên làm hoàng đế thôi, Tĩnh Nhi có đồng ý tiếp tục làm Hoàng Hậu hay không, làm Hoàng Hậu của ta?”

“Chẳng qua, không đáp ứng thì cũng không được đâu.”

Lý Tạ hơi ngẩng đầu, hít thật sâu một hơi, thong thả tiến đến bên tai Tĩnh Hảo, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay hắn đang bưng kín miệng nàng, gương mặt thân mật cọ xát lên gương mặt nàng, dịu dàng thắm thiết.

“Nàng không thể để ta chết đúng không?

Giọng nói của hắn càng trầm thấp, dịu dàng, như tiếng tình nhân thủ thỉ thề non hẹn biển. “Vậy thì hãy ở bên ta, rời đi một bước ta sẽ tự sát, thiêu đốt không còn tí tro nào, khiến nàng ngay cả thi thể cũng không tìm ra.”

P/s: Nói lắm thế ông này. :))))

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *