Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 58: Con ông cháu cha (1)

Hits: 14

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 58: Con ông cháu cha (1)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: Attack on Titan OST – Call your name『Lost Girls Ending Theme』

Editor: AnGing

Màn đêm đang dần buông xuống, những ngọn đèn trong thành thị càng thêm rực rỡ, mặt trời lặn xuống màn đêm hiện hữu, mọi thứ vẫn ồn ào náo động.

Một nhóm người mặc tây trang đi giày da bước ra từ cửa hộp đêm xa hoa, một gương mặt tuấn tú bị vây quanh trong đám người mang theo chút men say, đôi mắt ướt át rã rời, càng nhìn càng thấy thú vị.

Vừa mới đi đến nhà xe, một chiếc xe đi tới, cửa xe mở ra, tài xế xuống xe duỗi tay đỡ lấy người sắp đứng không vững này rồi gật đầu với mấy người xung quanh, sau đó đỡ người say rượu lên xe.

Chiếc xe màu đen nhập vào làn xe cộ, lái khỏi tầm mắt của mọi người, người đàn ông ngồi trên ghế sau duỗi thẳng người, trên mặt không còn một chút men rượu nào, một đôi mắt đen nhạt pha nâu nổi bật trên làn da trắng nõn giống như lưu li khảm vào ngọc bích.

“Đám người này càng lúc càng tham lam, luôn sợ mình bị thiệt, lúc nào cũng âm mưu muốn có được thêm càng nhiều chỗ lợi,” người đàn ông ngồi trên ghế sau thở dài, duỗi tay che kín đôi mắt, thong thả lắc đầu, vô cùng đau thương nói ra một câu, “Đối phó với họ đúng là hao tổn tâm lữ của tôi.”

Trong xe là sự tĩnh lặng.

Đợi một lúc vẫn không thấy ai trả lời, hắn mới bỏ tay ra, nhìn về phía kính chiếu hậu trong xe, tìm đúng góc độ để đối diện với tài xế, “Ôn Kỳ, cậu nghĩ thế nào?”

Chàng trai lái xe cường trái dời ánh mắt, biết rằng người phía sau có hơi men vào người, mới có thể dễ dàng nói ra câu nói như vậy, ánh mắt kia là chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, chần chờ một chút mới mở miệng.

“Vâng, vất vả cho ngài rồi.”

Anh chàng rất vừa lòng khi được đồng ý, chuyển tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy bóng mình hắt lên mặt kính.

Mày kiếm mắt sáng mũi cao, quân tử ôn nhuận đậm đà khí chất.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc, mới vừa lòng dời tầm mắt đi, khóe miệng khẽ nhếch.

Rất tốt, vô cùng đẹp trai.

—-

Xe hơi màu đen nhanh chóng đỗ dưới nhà, sau khi ấn thang máy đưa hắn vào, Ôn Kỳ đứng bên ngoài nhìn lên tầng, trong lòng hơi lo lắng.

Đây là lần đầu tiên ngài ấy uống say sau khi kết hôn, không biết vị kia có ứng phó nổi không?

Trong lúc hắn đang lo lắng, mãi cho tới lúc cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra, phóng khách đối diện hắt lên ánh đèn màu vàng ấm, TV truyền đến tiếng nói cười ồn ã, tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền đến, Tĩnh Hảo mặc quần áo ở nhà nhẹ nhàng đi từ phòng bếp ra ngoài, liếc mắt một cái là thấy người đang sững sờ đứng ở trước của thang máy.

【 Đinh, phát hiện nhân vật mục tiêu, xin mời xác nhận tin tức mới một lần nữa. 】

【 Ôn Tích Triều, quan tam đại*, là con nhà cán bộ, thị trưởng Nguyên Lệ, đạt được nhiều chiến tích, một đường thăng đến vị trí tối cao, làm ra nhiều cải cách, ở độ tuổi trung niên chủ trì sửa chữa một vài điều lệ đã định, có nhiều cống hiến cho bộ máy chính trị quốc gia, sau này bị bí thư Cao Anh vì báo thù mà dụ dỗ hắn, để lộ chuyện tình ngoài giá thú, chế tạo chứng cứ tham ô hối lộ, sau khi bị kiểm chứng thì bị bỏ tù, chết vì trầm cảm trong tù. 】

*Quan tam đại: Các bạn từng nghe đến cụm từ “phú nhị đại” rồi đúng không? Nghĩa là đời thứ hai của gia đình nhà giàu có, thì “quan tam đại” cũng vậy, có nghĩa là đời thứ ba trong gia đình nhà có truyền thống, chức vị cao trong lĩnh vực chính trị. Hiện tại mình chưa tìm được cách dùng từ hợp lý nên sẽ để tạm như vậy nhé. (Đọc trên Maiamcuanadia.com để có trải nghiệm tốt hơn)

【Nội dung nhiệm vụ: Bảo đảm hắn không bị Cao Anh quyến rũ 】

Tĩnh Hảo lại nhìn hắn, không hề có vẻ gì là chào đón, cầm cái ly trong tay tiếp tục đi về phía sô pha, “Về rồi à? Ăn cơm chưa?”

Ôn Tích Triều chớp mắt rồi lại nhìn về phía phòng khách, cứ cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng cái đầu đang chuếnh choáng thì làm sao nghĩ nổi điều gì cho ra hồn, hắn có cảm giác mình biết gì đó nhưng lại không rõ cụ thể là cái gì.

Đổi giày rồi bước vào, khi đi ngang qua sô pha thì phát hiện người ngồi đang vô cùng chăm chú xem ti vi, giống như mọi ngày, không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.

Dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng khách, sườn mặt sạch sẽ của cô trông vô cùng xinh đẹp, lộ ra nét cuốn hút của phụ nữ, cho dù nó đã bị mờ bớt bởi khí chất lạnh nhạt của cô, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cảnh sắc này.

Không thể không thừa nhận đây là nguyên nhân chủ yếu lúc trước khiến hắn đồng ý kết hôn với Bùi Tĩnh.

Tuy rằng hai người kết hôn chủ yếu là bởi vì môn đăng hộ đối và cả hai cũng đã đến tuổi kết hôn, nhưng nếu không vừa lòng diện mạo lẫn tính cách của đối phương, hôn nhân này tám phần là sẽ không thành.

Suy nghĩ một lúc, Ôn Tích Triều tiện tay vắt áo khoác lên lưng ghế, “Hôm nay cũng xem như kết thúc sớm,” trên thực tế là do hắn không có kiên nhẫn đối phó với bọn họ nữa nên mới giả say, nhưng những lời đó hắn không nhất thiết phải nói cho cô vợ mới cưới chưa thân thiết lắm này, xoay hai vòng tìm kiếm người mình cần, “Cô Lưu đâu?”

Cô Lưu là người từ nhà họ Ôn qua đây chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của hai người.

chính yếu nguyên nhân là môn đăng hộ đối cùng tới rồi nên kết hôn tuổi tác, nhưng nếu là không đối lẫn nhau bề ngoài cùng tính cách đều còn vừa lòng, này hôn tám phần cũng thành không được.

Tĩnh Hảo uống một ngụm trà hoa trong tay, giọng nói lạnh nhạt được nước trà ủ ấm hơn không ít, “Con gái của cô Lưu sinh non, cô ấy xin nghỉ đề về chăm sóc.”

Tĩnh Hảo vừa xoay người đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên chiếc áo khóa kia, cô hơi nhíu mày, đứng lên đặt chiếc ly sứ xuống bàn tra, “Anh đi tắm rửa đi, em đi nấu cơm.”

Ôn Tích Triều nghe nguyên nhân cô Lưu xin nghỉ thì không nói thêm gì, đang suy nghĩ xem mấy ngày sau nên đi ăn ở đâu, không để ý đến lời nói của cô, mãi cho tới khi bị cô đẩy một phát.

“Người nồng nặc mùi rượu không, đi tắm rửa đi.”

Thị trưởng Ôn bị người ta ghét bỏ trợn mắt lên nhìn, lại phát hiện người bị mình trừng lại không thèm đi ý đi thẳng vào bếp, lại nâng tay lên ngửi ngửi, bất mãn nhíu mày, đứng lên đi vào nhà tắm.

Tắm xong cơ thể vô cùng thoải mái, hắn mặc áo tắm dài đứng trước gương nhìn ngắm, thưởng thức xong gương mặt tuấn tú của mình còn kéo áo dài tắm ra, thưởng thức cơ bụng sáu múi do bản thân kiên trì tập luyện, giọt nước chưa khô chảy dọc theo đường cong mê người xuống khe rãnh thần bí, lướt qua vòng eo thon chắc, đi tới nơi gợi cảm khó nói.

Thật là cảnh đẹp ý vui.

Hắn còn chưa hưởng thụ đủ sắc đẹp của bản thân, cửa phòng thay đồ vẫn luôn mở đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tĩnh Hỏa duỗi tay gõ lên cửa, ba lần gõ không nhanh không chậm, hấp dẫn sự chú ý của hắn, “Xong chưa, ra ăn cơm.”

Cô nhìn vào đôi mắt bị hơi nước hấp hơi càng thêm mơ màng diễm lệ, bình tĩnh không hề dao động, nhìn xuống cơ bụng hắn cố ý kéo áo ra khoe, giọng điệu trước sau như một, bình thản nói, “Vào thu rồi, mặc quần áo vào, trời này dễ cảm lạnh.”

Mãi cho tới khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, chàng trai đang đứng sững sờ tỏng phòng thay quần áo vẫn chưa kịp hồi thần lại, hắn nhíu mày cúi đầu nhìn xuống cơ bụng của mình, không sai, vẫn đẹp như xưa, lần trước ở phòng tập gym còn có mấy cô em lén nhìn hắn cơ mà.

Vì sao cô ta không thèm để ý chút nào?

Còn nói cẩn thận cảm lạnh.

Một người anh minh thần võ như hắn mà còn bị cảm lạnh?!

Ôn Tích Triều đứng trong phòng thay đồ nhìn những chiếc mắc áo xung quanh, cuối cùng duỗi tay chọn một chiếc áo sơ mi trắng hơi ôm lấy người, lại chọn một chiếc quần tây phù hợp, lúc duỗi tay lấy cà vạt rốt cuộc vẫn hơi do dự một chút, hậm hực thu tay lại.

Thôi, hắn đẹp trai như thế, không cần đồ phối sức gì cả.

Người đã ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng thay đồ, đang chuẩn bị nghênh đón ánh mắt thưởng thức, chăm chú, lại phát hiện Tĩnh Hảo đã sớm quay trở lại chiếc ghế sô pha, nghe thấy tiếng động cũng chỉ duỗi tay chỉ một chén mì nóng hôi hổi trên bàn, “Đồ ăn ở kia.”

Không thèm quay đầu lại.

Tĩnh Hảo không nghe thấy tiếng đi lại, rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn, ném cho hắn một cái ánh mắt hỏi chấm, “Không ăn đi là mì nở ra đấy.”

“Ôn Tích Triều, “…”

Tuy rằng hắn đã định quay lại đổi một bộ quần áo xuất sắc hơn, nhưng bụng đói đến mức dạ giày hơi đau nên đành tạm thời gạt bỏ suy nghĩ đó đi, đi về phía chiếc bàn cầm lấy đôi đũa.

Bên trên là vài miếng thịt gà đơn giản, bên cạnh là một quả trứng tráng vàng ươm, trong bát còn có mấy chú nấm hương nổi lên cạnh đám rau cải thìa, mặt trên nổi một lớp mỡ vàng óng, nhìn đã thấy ngon mắt.

Ôn Tích Triều nhìn người đang ngồi trên sô pha, không tin lắm là món mì ngon như vậy là do cô nấu, hắn nghi ngờ gắp một đũa mì lên ăn, một đũa này khiến hắn ở to mắt.

Sợi mì mềm mại ngấm đều nước canh gà, ngay cả mấy miếng thịt gà cũng không hề nhạt nhẽo mà mang theo một mùi thơm nhẹ nhàng.

Ông nội Ôn và ba Ôn đều là người miền Bắc, khẩu vị nặng, vì thế cô Lưu làm việc ở nhà họ Ôn lâu cũng đã tôi luyện được tay nghề nấu cơm theo kiểu miền Bắc, khẩu vị thiên về dầu mỡ, mặn cay, nhưng cố tình Ôn Tích Triều lại lớn lên trong Nam, khẩu vị cũng thiên hướng thanh đạm, thậm chí còn hơi thích ăn ngọt.

Chỉ là hắn đã được dạy dỗ rằng không được nghĩ gì là thể hiện ra mặt cái đó, phải tôn trọng sự yêu thích của người lớn, cũng phải tôn trọng cô Lưu đã làm việc lâu năm ở nhà họ Ôn, nên ngày thường cũng không nói thêm gì.

Không ngờ rằng hôm nay lại có thể ăn được một món ăn hợp khẩu vị đến vậy.

Người được ăn ngon đã tạm thời bỏ xuống khúc mắc ban nãy, yên lặng ăn mì, ngay cả nước lèo cũng uống hơn nửa, đang định bỏ bát xuống, người ngồi trên sô pha lại giống như mọc thêm một đôi mắt vậy, rõ ràng không hề nhìn qua đây một cái nhưng lại căn thời gian vô cùng chuẩn.

“Tiện tay rửa bát luôn đi, nước rửa bát trong ngăn tủ thứ ba ở phía dưới đấy.”

Ôn Tích Triều, “…”

Tĩnh Hảo quay đầu lại nhìn hắn, “Anh không thích có người lạ vào nhà đúng không, thật trùng hợp, em cũng vậy,” cô tạm dừng một lát, vô cùng dân chủ lựa chọn thay hắn, “Nếu không thì sau này anh vào bếp còn em rửa bát?”

Ôn Tích Triều còn luyến tiếc dư vị ban nãy, vô cùng quyết đoán bưng chén đi vào trong bếp, “Anh rửa bát.”

Mãi cho tới khi hắn rửa bát xong, lau khô rồi đặt vào chạn bát, khi đang rửa tay trong phòng tắm, lúc ngẩng đầu nhìn lên lại thấy gương mặt tuấn tú của mình mới phục hồi lại thần.

Vì sao ban nãy lại phải chọn nhỉ?

Rõ ràng bọn họ có thể ra ngoài ăn mà.

Hắn dùng cái đầu có hơi choáng váng suy nghĩ một lát, nghĩ mãi không ra, lúc đi ngang qua phòng thay đồ lại không nhịn được rẽ vào trong, lại đổi một chiếc áo sơ mi hợp dáng hơn, còn cố ý ngồi xuống giường lắc lư trước mặt Tĩnh Hảo mấy vòng.

Tĩnh Hảo nhìn hắn, xuống giường pha một ly nước mật ong đưa cho hắn, “Uống lên, giải rượu.”

Thật ra vừa nãy cô biết hắn đang chờ cô nói gì, đúng là khó cho hắn khi cứ chấp nhất kiên trì vẻ mặt nghiêm túc đó, chắc là say sưa lắm rồi, uổng công hắn còn cố ra vẻ tự nhiên.

Nghĩ đến đó, cô cũng không muốn chấp nhất với người say làm gì, cố ý nhìn về phía cơ bụng hắn đang cố triển lãm mấy lần, còn rất nghiêm túc duỗi tay sờ hai phát, đánh giá vô cùng có tâm, “Không tồi.”

Ôn Tích Triều nhấp một ngụm nước mật ong, biểu tình trên mặt không thay đổi, chỉ gật đầu vô cùng nhẹ một cái, tỏ vẻ đồng ý.

Người đã được đáp lại tâm tình vừa lòng đi thay áo ngủ, đắp chắn tiến vào mộng đẹp.

P/s: Rồi có cần tôi đào hố cho sáng mai tỉnh dậy chui vào nằm cho đỡ nhục không anh? :))

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *