Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 65: Con ông cháu cha (8)

Hits: 60

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 65: Con ông cháu cha (8)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: Phong Hoa Tuyết Nguyệt 『Vietsub By Anna Fansub』

Editor: AnGing

Dọc đường đi Ôn Tích Triều không hề nói thêm một lời nào, hai hàng mày dính chặt lây nhau như dán keo nước, không khí trong xe cũng trở nên áp lực theo, Ôn Kỳ lái xe cũng không dám ho he tiếng nào, lo sợ nơm nớp lái xe về nhà.

Tĩnh Hảo xuống xe cùng anh, yên tĩnh không hỏi thêm câu nào, tiến lên vài bước nắm lấy tay anh, cười tươi hỏi, “Hôm nay còn rất nhiều thời gian, hay chúng ta về nhà thử nướng bánh quy nhé?”

Cô nhón chân lên xoa dịu hàng lông mày nhăn chặt lại của anh, lực tay nhẹ nhàng ấm áp, khiến lông mày anh tự nhiên giãn ra, “Nếu anh không muốn để em càng lo lắng cho anh hơn vì anh lo lắng cho em, thì đừng có cau mày như thế nữa.”

Cô đè tay lên môi anh, chặn lại lời anh định nói, “Hôm nay em bị giật mình, anh không muốn ở bên cạnh an ủi em sao?”

Ôn Tích Triều cầm tay cô, rũ mắt hít sâu một hơi, thả lỏng tâm trạng lại, hôn lên trán cô một cái, đôi môi khô ráo cọ lên trán cô.

“Được, anh ở cạnh em.”

Anh nói xong, không để ý tới tiếng báo của thang máy, giang tay ôm chặt cô vào lòng, cả hai trao đổi nhiệt độ cơ thể cho nhau, “Em là may mắn lớn nhất của đời anh.”

Không cần anh mở miệng cô đã hiểu được anh muốn gì, không cần anh đòi hỏi đã thỏa mãn được anh, ngay lúc anh không biết bao giờ mình sẽ phải lòng một người đã trở thành dáng vẻ cô gái mà anh yêu nhất, mỗi một động tác, một một ánh mắt nụ cười cũng khiến anh xao xuyến, không nỡ xa rời.

Từ giờ một người cũng đủ cả một đời.

Từ tình yêu có thể biến thành người nhà, là chuyện may mắn cỡ nào.

Ôn Tích Triều hít một hơi thật sâu mùi hương trên mái tóc cô, thả lỏng bàn tay đang ôm lấy eo cô, cong mày cười nhạt, “Đi thôi, chúng ta đi nướng bánh quy.”

Tĩnh Hảo vào phòng thay đồ, lúc đi ra  đúng lúc thấy Ôn Tích Triều đang đứng gọi điện thoại trên ban công, giọng nói vẫn còn hơi tức giận, nhưng ít ra không còn dáng vẻ hùng hổ dọa người như lúc trước nữa, cô vào phòng bếp rót một ly nước ấm cho anh, không tiện nói chuyện chỉ đành chỉ vào đôi môi hơi khô nẻ của anh, ý bảo anh uống một ngụm nước ấm nhuận họng.

Ai mà ngờ người nhận ly nước nghĩ linh tinh, đáp lại người bên kia điện thoại một câu xong thì ra vẻ nghiêm túc hôn cô một cái, nhẹ nhàng giống như tiếng bông tuyết đáp lên lá thông, như mưa xuân phủ lên chồi non mới mọc, tình ý miên man.

Tĩnh Hảo sửng sốt, Ôn Tích Triều đã làm như không ngẩng mặt lên, lại nói chuyện tiếp với người bên kia, mãi sau khi nghe được tiếng bước chân sau lưng mình đi xa, anh mới quay đầu lại nhìn, giơ cái ly trong tay lên uống một ngụm, làm dịu cổ họng, nói chuyện tiếp, “Nãy giờ cậu nói gì vậy?”

 Sau khi nghe điện thoại xong Ôn Tích Triều bước vào, đúng lúc Tĩnh Hảo đang nêm nếm gia vị, sau khi thấy đã ổn rồi, cô dùng đũa gắp một miếng đưa tới miệng anh, “Ăn thử xem thế nào?”

Ôn Tích Triều liếc nhìn thứ bên miệng mình, lại ngẩng mắt lên nhìn Tĩnh Hõa, cúi đầu tránh khỏi chiếc đũa, liếm ngón tay út cô không cẩn thận làm dính thức ăn lên, nghiêm túc nhấm nháp một lúc mới đưa ra kết luận.

“Ngọt lắm, ăn rất ngon.”

Tĩnh Hảo lườm anh một cái, quay lại rửa tay, cảm thán rằng có người nào đó ngoài lạnh trong nóng vẫn không quên sàm sỡ cô.

Rửa tay xong quay người lại, Ôn Tích Triều đã cẩm khuôn đúc một vài chiếc bánh quy, miếng bột trên thớt giống như quân đội đã được kiểm  duyệt, đội ngũ đều nhịp, trong góc hai nhân vật hoạt hình được đúc khuôn lại càng thêm nổi bật.

Cô vừa ghé mặt lại nhìn, Ôn Tích Triều đã đẩy hai chiếc bánh quy hình người ăn mặc kiểu cậu bé tới trước mặt cô, vô cùng hào phóng, “Cái này nước xong thì cho em ăn.”

Nói xong anh lại nhanh tay ấn thêm một cái bánh nữa, đẩy hình cậu bé về phía cô, lưu lại cô bé mặc váy ngắn cho mình, “Cái này là của anh.”

Tĩnh Hào nhìn người đàn ông đang kiên trì làm bánh, giống như thể đang làm một dự án gì vĩ đại lắm, yên lặng ấn vào gương mặt của cậu bé bánh quy, suy nghĩ xem có nên nặn nó lại thành cục bột hay không.

Cô còn chưa kịp ấn thêm lần nữa, Ôn Tích Triều cẩn thận nhìn hình cậu bé trong tay cô nói, “Em không thích cái này à?” Anh lại cầm miếng bột hình cô bé lên tán thành, “Nói đi nói lại cô nhóc này cũng không đẹp bằng em.”

 Tĩnh Hảo gật đầu, so sánh với hình cục bột có dạng chữ cái, sau đó cầm hình con hổ lên, “Không thì nặn hình này đi?”

Ăn cũng không có áp lực tâm lý gì cả, không cần lý giải ẩm ý của tên tsundere này.

Ôn Tích Triều ngẩng đầu lên nhìn, lưu loát đánh giá một cái, “Chân ngắn.”

Tĩnh Hảo, “…”

Ngươi hi vọng chân con hổ cao được bao nhiêu?

Hơn nữa làm bánh quy hình con hổ, cũng làm thêm được nhiều bánh hơn.

Cô thả con hổ bị ghét bỏ xuống, với lấy hình đóa hoa thì một giọng nói vang lên, “Đó là hoa cúc.”

Nghĩ tới nghĩa khác của hoa cúc, Tĩnh Hảo cuối cùng cũng không thể ăn nó được, chần chờ một lúc mới duỗi tay về phía hai chữ cái xinh đẹp.

Ôn Tích Triều liếc mắt, đánh giá kịp thời, “Khuôn bánh hình chữ cái chỉ có hai cái, một cái là chữ S, một cái là chữ B.”

* Chữ cái lấy theo pinyin trong tiếng Trung. Ví dụ Thần – Shen -> S 

Tĩnh Hảo thu tay lại, quay đầu nhìn người nào đó đang rụt rè, chột hía, ánh mắt lại đảo qua hình hài cậu bé đã được ấn gọn gàng ở bên cạnh, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thị trưởng Ôn, chỉ vì em chưa kịp khen anh một câu mà anh phải giận dỗi với em sao?”

“Lúc trước em còn tưởng do anh say rượu nên mới thế, ai ngờ uống say lại nói thật, vô ý thì sẽ nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng mình.” Tĩnh Hảo lại gần anh một chút, bất ngờ thò tay vào sờ soạng cơ bụng của anh, giống như lần trước giỗ anh khi anh uống say vậy.

“Thằng nhóc kia quả thật không đẹp trai bằng thị trưởng Ôn.”

Ôn Tích Triều cúi đầu xuống nhìn cô, đôi mắt anh sáng lấp lánh như ánh sao trời, thong thả liếm môi dưới, nắm lấy đôi tay đang định rụt về của cô, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm, “Nếu như em thích, anh sẽ khắc lên giúp chúng nó.”

Anh yên lặng một chút, ghé vào tai cô nói thầm một câu, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thoảng qua tai cô, “Chẳng qua cho dù có giúp chúng nó khắc lên đi chăng nữa, chúng nó cũng không thể đẹp trai bằng anh được.”

Ôn Kỳ đúng lúc dừng xe ở dưới tầng, vừa đợi vừa lo, sợ ai đó còn chưa nguôi lửa giận. sẽ trút lửa giận lên người anh ta.

Kết quả khi Ôn Tích Triều lên xe tâm trạng lại vô cùng tốt, thậm chí còn tốt bụng đưa cho anh ta một gói bánh quy nhỏ, “Hôm qua làm, ăn cũng ngon, cậu ăn thử xem.”

Ôn Kỳ xúc động nhìn gói bánh quy ở bên cạnh, gật đầu, âm thầm hạ quyết tâm cho dù có dở cũng phải nuốt vào, miễn cho khỏi bị ai đó giận, sau này lại bị trừng trị thảm hơn.

Bí thư sau khi nhận được gói bánh cũng có cùng suy nghĩ với anh ta, cậu tận mắt nhìn thị trưởng Ôn đang đứng túc trực bên cạnh chờ cậu ta nhấm nháp bánh quy, lúc đưa bánh lên miệng cậu có cảm giác như mình là mọt người anh hùng vì đại nghĩa mà hy sinh vậy.

Nếm được mỹ vị trong miệng cậu ta kinh ngạc trừng lớn mắt.

Ôn Tích Triều nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra, nói, “Hôm qua làm nhiều bánh quy quá, anh nhìn liếc qua mấy con hổ đang chen chúc nhau cùng hoa tươi và các chữ cái. nhớ tới sáng nay đã đút cho Tĩnh Hảo ăn xong mấy cái bánh quy hình cậu bé có cơ bụng kia, nụ cười tươi hơn hẳn, “Lát nữa cho mọi người ăn chung.”

Khó có dịp được cấp trên chia sẻ đồ ăn, mọi người trong văn phòng đều vô cùng nhiệt tình, bí thư sau khi đã phát một vòng nhìn thoáng qua Cao Anh, ôm thùng bánh quy còn có mấy cái đi qua, “Bí thư Cao không cần sao? Đây là bánh quy do chính tay thị trưởng và phu nhân nướng đấy.”

Cao Anh vẫy vẫy tay, miễn cưỡng nở nụ cười, càng khiến cho gương mặt vốn đã tiều tụy càng thêm ảm đạm, “Không cần, hôm qua tôi bị cảm, giọng hơi khàn…”

Giọng cô ta đúng thật có hơi khán, nghe mơ hồ không rõ, nhưng lại hó cảm giác hơi lạnh nhạt, nghe có vẻ quen tai, hơi giống giọng phu nhân trước kia rất thường xuyên tới.

Lúc cô ta nói chuyện hơi ngước mắt lên, ai biết đúng lúc chạm phải tầm mắt của Ôn Tích Triều vừa bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt kia qua mức sắc bén khiếp người, khiến cô ta hốt hoảng, vô thức run rẩy.

Ôn Tích Triều bước tới trước mặt cô ta, đảo mắt một vòng qua mặt bàn rồi làm bộ như không có việc gì, vỗ bả vai bí thư, “Lát nữa vào văn phòng của tôi một chuyến.”

Anh đi vài bước, rồi lại đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về phía Cao Anh, vẻ mặt hồi phục như lúc ban đầu, nhẹ nhàng nói, “Dạo gần đây thời tiết chuyển lạnh. bí thư Cao phải ăn mặc cho ấm kẻo bị cảm lạnh.”

Cao Anh theo bản năng gật đầu.

Thị trưởng Ôn hiếm hoi mới nhẹ nhàng quan tâm tới cấp dưới quay trở về văn phòng, những người hóng hớt còn lại liền dồn hết toàn bộ ánh mắt về phía Cao Anh, nghe thấy một đồng nghiệp đang kéo tay bạn mình nói nhỏ, “Dạo này thời tiết đang ấm hơn mà? Hôm qua dự báo thời tiết còn nói rằng là do nắng gắt cuối thu…”

Sắc mặt Cao Anh tái như tàu lá chuối.

Bí thư đang bàng quan giật thót, cẩn thận liên kết những chuyện xảy ra dạo gần đây lại với nhau, lại cẩn thận suy nghĩ thêm một lần nữa, lúc bước vào văn phòng nghe thấy Ôn Tích Triều hỏi trước đó có ai tiến vào văn phòng của anh, chân đã mềm nhũn, thầm than mình vô tội nhưng lại bị liên lụy.

“Trước đó, trước đó khi anh yêu cầu văn kiện, tôi có bảo Cao Anh đi vào lấy.”

Cậu nghĩ rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kể hết toàn bộ ấn tượng của mình về Cao Anh cho Ôn Tích Triều, anh im lặng lắng nghe, duỗi tay đóng ngăn kéo lại, “Hôm qua sau khi bắt được Thích Phong đã nhốt hắn ta ở đâu?”

Gợi ý pass chương tiếp: 50+50=?

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *