Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 67: Con ông cháu cha (9)

Hits: 59

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 67: Con ông cháu cha (9)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: 방탄소년단 – 봄날 (Spring Day)

Editor: AnGing

Gương mặt Ôn Tích Triều sau khi bước ra khỏi cục cảnh sát vẫn luôn hằm hằm, anh trầm mặc đứng cạnh xe một lát, đột nhiên nảy ra ác ý đá một chân vào bánh xe, Ôn Kỳ đi theo sau anh run rẩy một cái, yên lặng lùi về phía sau, kết quả suýt nữa thì dẫm vào người đứng sau, nhận ra người đó là ai vội vàng chào hỏi, “Sở trưởng Quan.”

Người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đúng là người đã từng đề nghị với Ôn Tích Triều trong văn phòng muốn giữ lại chứng cứ, ông nhìn về người bên cạnh xe đang bừng bừng lửa giận, chần chờ quay người trở về, vừa đi vừa gọi điện thoại.

Nửa tiếng sau Cao Anh chạy tới, cô ta vội vàng đẩy ra cửa văn phòng của sở trưởng Quan, câu đầu tiên bật ra đó là, “Ôn Tích Triều đã biết được gì từ trong miệng Thích Phong rồi?”

Sở trưởng Quan ngẩng đầu nhìn cô ta, trong nháy mắt cảm thấy cô bé mình từng coi như con gái đột nhiên trở thành một người xa lạ, “Điều cần biết đều đã biết, hắn nói người tìm người bắt cóc Bùi Tĩnh là cháu, sau khi không bắt được người cũng là cháu mách nước cho hắn, còn nữa giọng nữ mơ hồ lúc đó cậu ta nghe được là của cháu.”

Ông thở dài, trên gương mặt tràn đầy vẻ thất vọng, “Lúc trước cháu hỏi có phải chú đang điều tra chuyện của Thích Phong hay không, khiến cho chú nhất định phải định tội của Thích Phong, sau lưng lại lén lút đổi ý giúp đỡ hắn ta có phải không? Chuyện chúng ta đang điều tra hắn ta cũng là do cháu để lộ ra đúng không?”

Cao Anh thu hồi cảm xúc, sửa sang lại quần áo bị xộc xệch, trong đôi mắt mắt tràn đầy sự quyết tuyệt, “Chú Quan, chuyện sau này chú cũng đừng nhúng tay vào nữa, nếu Ôn Tích Triều có tra xét, chú hãy nói chú không biết gì cả.”

“Tiếc thay tôi đã biết hết tất cả rồi.”

Ôn Tích Triều mở cửa tiến vào, phía sau là một chuỗi người, nhìn hai người trong phòng sắc mặt tái mét, ngừng tầm mắt tại Cao Anh, “Lúc trước tôi vẫn luôn suy nghĩ xem tại sao cô luôn nhằm vào tôi, hôm qua sau khi tôi nghi ngờ cô đã tra xét lai lịch của cô một chút.”

Anh tạm ngừng một chút, nhìn Cao Anh vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh và sở trưởng Quan, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, “Cô là con gái của Anh Thường, không đúng ra mà nói, là con riêng của ông ta, sở trưởng Quan sẽ giúp cô là vì nể mặt mẹ của cô đúng không?”

Vòng đi vòng lại, yêu hận gút mắt của đời trước, trong vô thức lại ảnh hưởng đến đời sau.

Sau khi anh nói hết ra tất cả, ngược lại Cao Anh lại nổi khùng, cô ta tiến lên vài bước nhằm tới Ôn Tích Triều, lại bị Ôn Kỳ giữ chặt, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, “Tôi là con riêng của Anh Thường thì đã làm sao? Nếu không phải vì Ôn Cố, không có ông ta thiết kế bẫy rập khiến cho cha tôi sa lưới, ông ấy đã dự định cưới mẹ tôi, nếu không có chuyện đó mẹ tôi đã không tự sát, bà là do Ôn Cố hại chết!”

Cô ta liên tục lặp đi lặp lại, vẻ mặt tuyệt vọng xen lẫn suy sụp, có vẻ vừa đáng thương vừa đáng hận. Ôn Tích Triều nhìn cô ta, nghiêng đầu nhìn về phía cục trưởng đứng bên cạnh, “Chuyện này phải giải quyết như thế nào, chắc hẳn trong lòng ngài đã rõ chứ?”

Khi sở trưởng Quan gọi điện thoại cho Cao Anh, Ôn Kỳ lén lút đi theo, nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, thừa dịp sở trưởng Quan vắng mặt đã lén lắp thiết bị nghe lén trong văn phòng của ông ta, bọn họ ngồi ở phòng bên cạnh đã nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, đối chiếu với khẩu cung lúc trước của Thích Phong, hành vi phạm tội của Cao Anh không còn chỗ dung thân.

Cục trưởng vội vàng gật đầu, sở trưởng Quan cũng là một tay ông đề bạt, lần này ít nhiều cũng sẽ bị liên lụy, ông ta tất nhiên sẽ khiển trách thật tốt, miễn khỏi liên lụy tới ông ta.

Ôn Tích Triều và Ôn Kỳ bước ra khỏi căn phòng nặng nề kia, sau khi lên xe do dự cầm điện thoại không biết có nên gọi điện thoại cho Tĩnh Hảo hay không, ngẩng đầu lên đúng lúc thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của Ôn Kỳ.

“Muốn nói gì thì nói đi.”

Được chấp thuận, Ôn Kỳ tranh thủ hỏi luôn chuyện năm đó của Anh Thường, chuyện đó vô cùng lớn, hơn nữa Ôn Cố cũng tham gia phán quyết, cậu ta cũng có chút ấn tượng, hình tượng sau Anh Thường sau vụ đó đã xuống dốc không phanh, như là hai người hoàn toàn khác nhau, “…Nhưng tôi cũng cảm thấy chú Ôn không hề phán sai.”

Nhưng hiển nhiên Cao Anh cho rằng đó là án oan.

“Chuyện năm đó tai tiếng lớn tới vậy, cậu cảm thấy sai là sai được chắc?” Ánh mắt Ôn Tích Triều còn chăm chú vào điện thoại, do dự có nên gọi điện cho Tĩnh Hảo hay không, sau khi bí thư nói anh mới nhận ra khi đó Tĩnh Hảo không vui là do Cao Anh.

Làm khổ anh còn tưởng rằng bản thân mình đã diệt trừ hết đám hoa cỏ bên người rồi cơ.

Không ngờ rằng còn để lại đóa độc nhất.

Điện thoại di động trong tay anh sáng lên rồi lại tắt, anh thở dài, cất điện thoại vào túi áo, chỉ huy cho Ôn Kỳ lái xe, “Tìm một cửa hàng bán hoa gần đây đi.”

Khi Ôn Tích Triều ôm một bó hoa rực rỡ về tới nha, ánh mắt đầu tiên là thấy một người đàn ông con lai đang ngồi trên ghế sô pha, mái tóc màu nâu nhạt, mắt xanh mũi cao, phối hợp với cặp chân dài, cảm giác vô cùng đẹp trai ngầu lòi.

Hai người cách không phóng điện, như hai con sư tử trong cùng một núi đối diện nhau, trong nháy mắt đã hiểu rõ thân phận của nhau.

Thị trưởng Ôn tùy tay đặt bó hoa lên bàn trà, thấy anh ta không có trà thì tiện tay rót một ly đẩy qua, diễn tròn vai chủ nhà, vừa hào phóng vừa khéo léo, “Cho hỏi, anh là?” Anh nhìn trái phải một vòng, nở nụ cười khách sáo và xa lạ, “Sao A Tĩnh không ở đây tiếp đón anh?”

Chỉ có khách mới cần chiêu đãi, giữa bạn bè mới thoải mái tùy tiện được.

Soái ca con lai cũng cười đáp trả anh, nụ cười tràn ngập địch ý, “Tôi là Jason, quen Tĩnh ba tháng trước, chúng tôi vừa gặp đã thân, chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, chúng tôi đều xem nhau như tri kỷ.”

Tiếng Trung của Jason khá tốt, biết dùng thành ngữ, “Vừa nãy Tĩnh không cần thận làm bẩn đồ, vừa vào thay đồ.”

Ôn Tích Triều gật đầu, đang tính đứng dậy đi xem, người đang ngồi lại mở miệng, “Tôi biết anh, anh là chồng trên danh nghĩa của Tĩnh, giữa hai người các ngươi không phải là quan hệ vợ chồng thật sự,” Jason tự động bỏ qua sắc mặt của anh, trực tiếp hạ chiến thư, “Tôi vừa gặp đa yêu cô ấy, lần này cố ý xin được điều tới Trung Quốc công tác để theo đuổi cô ấy.”

Nỗi lo sau khi biết được bản thân thích Tĩnh Hảo đã thành sự thật, sắc mặt Ôn Tích Triều trở nên khó coi trong nháy mắt, anh định mở miệng nói chuyện, ánh mắt lại thoáng thấy Tĩnh Hảo thay xong quần áo bước ra ngoài.

Thấy anh ở nhà trong giờ làm việc, Tĩnh Hảo khó tránh khỏi kinh ngạc, thấy Jason đang ngồi một bên, cô không hỏi ra miệng, mà đi tới bên cạnh Ôn Tích Triều nắm lấy tay anh, cười với anh một cái, đó hoàn toàn là vẻ mặt khi nhìn thấy người mình yêu, “Anh về lúc này là đoán được em đang làm pudding à?”

Ôn Tích Triều nhìn cô lại liếc Jason với vẻ mặt khó coi, ăn ý đoán được dụng ý của cô, khom lưng cầm lấy bó hoa trên bàn đặt vào tay cô.

“Không phải tối qua em giận anh không tặng hoa cho em sao? Hôm nay đặc biệt mua bổ sung.” Anh cúi đầu quang minh chính đại hôn lên trán cô, tình ý miên man, “Chọn xem em thích loại nào, sau này ngày nào anh cũng tặng em.”

Tĩnh Hảo nhìn bó hoa khổng lồ muôn loài hoa tới mức lóa mắt, cố gắng duy trì vẻ mặt của mình, đặt bó hoa sang một bên, “Em cho rằng anh biết em định tặng đồ cho anh, nên mới mua hoa làm quà đáp lễ.”

Cô quay về phòng thay quần áo cầm một cái túi giấy ra, móc một chiếc áo khoác gió ra đưa cho Ôn Tích Triều, “Lần trước đi dạo phố em mua cho anh, hôm trước thiếu mất cỡ này, hôm nay mới tới lấy về, anh mặc thử xem.”

Hai người bọn họ ăn ý ân ái với nhau, Jason bị bỏ rơi cô đơn bi thương ở bên cạnh, trực tiếp đứng lên, kéo tay Tĩnh Hảo, gượng cười, “Tĩnh, anh quyết định đồng ý với đề nghị lúc trước, em theo anh được không? Anh muốn nói với em mấy câu.”

Tĩnh Hảo nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Ôn Tích Triều, dẫn Jason đi tới chỗ thang máy.

Ôn Tích Triều đợi hơn mười phút trong phòng khách mới đợi được cô, nghe thấy tiếng thang máy, lập tức cúi đầu xuống, nhìn đại một bản công văn một cách chăm chú.

Tĩnh Hảo vào phòng bếp lấy pudding ra cho anh, nhìn người đang xụ mặt ra, kéo khóe miệng, “Thị trưởng Ôn đang ghen tỵ đấy à?”

“Ghen tỵ với một người biết vì sao chúng ta kết hôn à?” Ôn Tích Triều vẫn nhìn chăm chú vào công văn, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Vậy anh đúng thật là nên ghen.”

Tĩnh Hảo cảm thấy bất đắc dĩ, sở dĩ Jason biết nguyên nhân bọn họ kết hôn là do lúc trước Bùi Tĩnh nói lỡ miệng, hôm nay lúc cô đi lấy văn kiện tình cờ gặp Jason, nói chuyện vài câu đột nhiên được tỏ tình khiến cô ngạc nhiên tới mức làm đổ cà phê lên áo, cô đã khuyên bảo anh ta cả một chặng đường nhưng người ta vẫn nghe không lọt tai, đúng lúc Ôn Tích Triều trở về nhà.

“Em đã nói rõ với anh ấy rồi, đề nghị mà lúc trước anh ấy nói chính là không điều công tác tới Trung Quốc, à,” Tĩnh Hảo chần chờ một chút, nói một câu tổng quát, “Lúc anh ấy đi xuống còn chúc phúc chúng ta có thể mãi bên cạnh nhau.”

Cô nhìn thị trưởng Ôn đã hơi hơi dao động, không hề bủn xỉn mà thả đại chiêu, “Nói nữa anh vẫn đẹp trai hơn, nên anh không cần ghen tỵ với anh ấy>”

Rốt cuộc Ôn Tích Triều mới nở nụ cười, thu công văn trong tay lại đánh giá, “Đây mới là lời thật.”

Tĩnh Hảo, “…”

Anh thật sự càng ngày càng thích tự sướng.

Cô nhìn bó hoa trên bàn trà, trong bó này cũng có mấy chục loại hoa, bị bó lại một cách lộn xộn, trông có vẻ hơi tục tằn.

Nhìn không giống gu của thị trưởng Ôn cho lắm.

Hơn nữa…

Cô nhìn Ôn Tích Triều đang thỏa mãn ăn bánh pudding, nghiêm túc ăn miếng trả miếng, “Chẳng qua là tại sao hôm nay tự nhiên lại tặng hoa cho em? Hôm nay anh làm chuyện gì có lỗi à?”

Tay Ôn Tích Triều run lên, miếng pudding rơi xuống sô pha.”

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *