Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Chương 68: Con ông cháu cha (xong)

Hits: 34

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Chương 68: Con ông cháu cha (xong)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: Carly Rae Jepsen – I Really Like You

Editor: AnGing

Ôn Tích Triều nhìn miếng pudding run run rớt trên sô pha, bình tĩnh rút tờ khăn giấy bốc bỏ vào thùng rác, nghiêm túc giả vờ bình tĩnh, yếu ớt hỏi lại. “Anh mà có làm sai chuyện gì hay sao?”

Anh bình tĩnh nhìn Tĩnh Hảo một cái, trông không hề chột dạ tí nào.

Tĩnh Hảo gật đầu, “Đúng là có làm chuyện gì có lỗi thật rồi, cô nhìn Ôn Tích Triều lại đột nhiên cứng ngắc, “Nếu là không có chuyện gì, anh sẽ dùng câu trần thuật.”

Ôn Tích Triều nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên nở nụ cười, duỗi tay vuốt đầu cô, “Thật đúng là không thể giấu được em bất cứ chuyện gì mà.” Anh tạm dừng một lát, nói đơn giản một lần chuyện của Cao Anh, nhìn sắc mặt yên lặng của Tĩnh Hảo, véo má cô một cái, khen một vài người mà mình cảm thấy có ích nhất.

“Tuy nhiên là cô ta không xinh đẹp, không thông minh bằng em, đổi tới đổi lui cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này,” anh nhìn sắc mặt không hề thay đổi của Tĩnh Hảo, “Hơn nữa anh cũng chỉ thích mình em thôi.”

Tĩnh Hảo ngẩng đầu lườm anh một cái, vô tình vạch trần lời nói của anh, “Chiêu này không dùng với em được đâu.”

Cô ưu nhã vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, khí thế quay trở về lúc hai người còn chưa hiểu biết lẫn nhau, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, “Hôm nay tâm trạng em không tốt, thị trưởng Ôn tự mình xử lý cơm tối đi.”

Thực ra cô không phải cố ý vì một chuyện đã được xử lý như vậy mà giận dỗi với anh, chỉ là đặt mình vào vị trí của Ôn Tích Triều, lấy gia thế và sự nghiệp hiện tại của anh, sau này cũng sẽ có rất nhiều người tiếp cận anh có mục đích, cô không thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh được, nếu lần này cứ cho qua nhẹ nhàng như thế, anh không nhớ lâu được, không biết chừng lần sau lại trúng chiêu nữa.

Còn việc trừng phạt như thế nào thì phải xem thái độ của anh.

Ôn Tích Triều đã sớm đoán được rằng cô sẽ tức giận, nhưng thấy cô thật sự bỏ rơi anh về phòng, trong lòng cũng hơi bực bội một chút, quay đầu lại nhìn thấy bó hoa đặt trên bàn trà, và chén trà nguyên trên bàn, đột nhiên nhớ tới tâm ý của mình và một tên tình địch lời thề son sắt.

Đúng là thù trong giặc ngoài.

Anh ngồi trên sô pha suy nghĩ hai phút, trực tiếp gọi điện cho Ôn Kỳ.

Lúc Ôn Tích Triều ra ngoài Tĩnh Hảo có để ý, còn tưởng là anh không định bỏ bê công việc nên quay về cơ quan, ai ngờ chưa tới ba tiếng đã bị người nửa kéo nửa khiêng quay về.

Cô thấy có tiếng động, tới thang máy thì thấy Ôn Tích Triều đã say bất tỉnh nhân sự và Ôn Kỳ đang lo lắng khó hiểu đứng bên cạnh, duỗi tay sờ lên gương mặt đỏ bừng bất thường của Ôn Tích Triều, “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Kỳ hít hà một hơi, gian nan kéo người về phòng ngủ, đảo mặt vội qua người Tĩnh Hảo một cái rồi nói ngắn gọn rồi dời đi một cách nhanh chóng, “Nói là…nói là khiến chị dâu giận, không biết dỗ chị thế nào, nên kéo em đi uống rượu, sau đó uống mãi rồi say thành vậy.”

Ôn Tích Triều được đặt trên giường mở to mắt nhìn quanh một vòng, đôi mắt khi say càng thêm lộng lẫy, như khe nước phản chiếu ảnh ngược trời sao, anh thong thả xoay đầu, mơ màng tìm được vị trí của Tĩnh Hảo, đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay cô kéo lại, chỉ suýt chút nữa kéo cô ngã vào lòng anh.

Năm tay xong anh cũng yên tâm, nhắm mắt lại.

Ôn Kỳ để tay phía sau, đôi tay tráng hán lúc này lại co quắp lại, còn nói lắp nữa, anh ta lỡ nhớ tới lời dặn của Ôn Tích Triều, càng nói càng thấy xấu hổ, nhưng thoáng nhìn thấy Ôn Tích Triều say sưa nằm trên giường và cái giá phải trả nếu không làm theo của Ôn Tích Triều, cắn răng nói hết.

“…Thật ra, đây là lần đầu tiên em thấy thị trưởng Ôn đối xử như thế với một người, trước kia anh ấy luôn xa cánh lạnh lùng với những người khác, đối xử với chị dâu lại khác, cho nên, cho nên, anh ấy thật sự rất thích chị, chị đừng giận anh nữa, anh ấy bảo đảm từ nay về sau sẽ không tái phạm nữa.”

Nói xong còn tặng kèm một nụ cười vặn vẹo xấu hổ tới cực điểm.

Tĩnh Hảo nhìn người say tới mất ý thức trên giường, đúng là làm khó anh nghĩ ra cách này.

Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Kỳ đang gượng cười, “Hôm nay vất vả cho cậu rồi, lời anh ấy muốn nói tôi cũng đã biết, cậu cũng quay về nghỉ ngơi đi.”

Ôn Kỳ vừa nghe đã lập tức gật đầu, chạy mất dép.

Tĩnh Hảo cúi đầu nhìn Ôn Tích Triều khó chịu tới mức cau mày, duỗi tay véo má anh một cái, “Em bỏ mặc anh đấy, đáng đời.”

Nói thì nói vậy, rốt cuộc cô cũng không nỡ bỏ mặc anh, rút tay ra vào nhà vệ sinh giặt khăn, lúc đi ra nhìn thấy Ôn Tích Triều đã ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười xán lạn.

Đôi mắt cong cong như vầng trăng non mượt mà.

Lộ ra má lúm đồng tiền.

Bỏ đi nét nghiêm túc hằng ngày, Ôn Tích Triều vốn đẹp trai nay càng sáng lạn, đặc biệt là đôi mắt lấp lánh như ánh sao, khiến cho người khác không thể rời mắt.

Tĩnh Hảo bước tới cầm khăn lông lau mặt cho anh, xong xuôi lại thấy gương mặt anh tràn đầy tủi thân, đôi mắt mênh mông ngập nước nhìn cô, có ý lên án.

“Anh trông xấu lắm hay sao? Em không thèm nhìn còn che mặt anh lại.”

Anh nhìn Tĩnh Hảo, vươn ngón tay khẽ xoa mặt cô, đầu ngón tay hơi lạnh quyết luyến không rời da thịt của cô, “Anh cảm thấy em rất đẹp, lúc nào cũng thích ngắm hết, ngắm cả đời cũng không cảm thấy xấu, hơn nữa lúc nhìn thấy em tâm trạng luôn cảm thấy tốt, quên hết chuyện buồn.”

Tĩnh Hảo đổi khăn, lau tay cho anh, “Ý anh là đẹp có thể tha thứ hết tội lỗi hay sao?”

Nụ cười trên mặt Ôn Tích Triều tắt ngóm, bộ não bị cồn ăn mòn, nhìn ngu ngơ, cương quyết nắm lấy tay cô cho dù bị ngăn cách bởi một chiếc khăn lông, “Không được ư? Hay tại anh không đủ đẹp tới mức “có thể tha thứ được hết thảy”?”

Tĩnh Hảo, “…”

Anh ta còn định rối rắm về vấn đề đẹp hay không này tới bao giờ?

Cô hôn phớt môi anh một cái, chặn lại lời của anh một cách hoàn mỹ, khiến cho con người còn một xíu tỉnh táo này ngu ngơ quên cả lời muốn nói.

Tĩnh Hảo cất khăn lông đi, pha một lý nước mật ong đưa cho anh, nhìn anh ngoan ngoãn uống xong lại ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.

Cô nở nụ cười hôn lên trán anh, “Tuy rằng anh đẹp tới mức có thể đủ khiến cho người ta tha thứ, nhưng lần sau còn mắc lỗi này nữa, thì uống say cũng vô dụng thôi.”

Ôn Tích Triều kiệt lực mở mắt ra, nghe thấy lời cô nói thì lắc đầu, “Sau này sẽ không làm thế nữa.”

Tĩnh Hảo gật đầu, “Thế thì tốt.”

Ngày hôm sau, Ôn Kỳ rối rắm, không nhịn được hỏi ra miệng, “Hôm qua hai người đã làm hòa chưa?”

Anh ta cảm thấy chị dâu đã nhìn thấu được âm mưu quỷ kế này của bọn họ.

Ôn Tích Triều xoa mày làm dịu đi cơn đau sau khi làm việc và uống rượu, hôm qua anh thật sự say, nhưng vẫn nhớ hết mọi chuyện lúc sau đó, anh duỗi tay xoa môi và mày, dường như còn cảm nhận được xúc cảm tối qua.

“Tất nhiên là làm lành rồi,” anh nhìn về phía Ôn Kỳ, giọng ghét bỏ, “Chẳng qua bảo cậu nói có mấy câu, mà còn lắp ba lắp bắp, mất hết cả mặt.”

Ôn Kỳ hậm hực nhìn lại, anh ta cũng từng đạt đủ điểm trung bình môn ngữ văn mà.

Ôn Tích Triều cũng không tính so đo nhiều với anh ta về vấn đề này, trực tiếp chỉ đường, “Chở ta tới cửa hàng hoa hôm qua đi.”

Lúc anh ôm một bó hoa hoa hồng trắng tinh quay về nhà, tìm mãi chẳng thấy bóng người đâu, cố gắng chịu đựng dự cảm khó chịu trong lòng, cầm di động lên gọi cho Tĩnh Hỏa.

Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói trở nên nôn nóng, “Em đang ở đâu?”

Tĩnh Hảo cúp điện thoại nhìn Cao Anh, trên mặt cô ta nở một nụ cười trào phúng, giống như đang nhìn một câu chuyện cười, “Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng Ôn Tích Triều yêu cô hay sao? Chẳng qua các người chỉ gặp dịp thì chơi thôi, trong lòng đôi ta hiểu rõ, không cần phải khiến người khác ghê tởm.”

Cô ta cười châm chọc, “Chẳng qua được cái mác môn đăng hộ đối, còn ngồi đây giả vờ là duyên trời tác hợp.”

Tĩnh Hảo không hề bị cô ta chọc giận, còn cảm thấy hơi buồn cười, “Cao Anh, tôi nhớ là cô tiếp cận anh ấy là vì báo thù mà? Tại sao lúc này nghe giọng lại không giống như tiếc nuối vì chưa báo được thù, mà lại giống như đang ghen tỵ vì bị cướp đi người mình thích vậy?”

Sắc mặt Cao Anh trắng bệch, “Ghen tỵ? Tôi ghen tỵ cái gì? Tình cảm dơ bẩn của Ôn Tích Triều, nếu tôi có được thì đúng là bị anh ta làm bẩn…”

“Cô thật sự cảm thấy như vậy sao?” đột nhiên Tĩnh Hảo ngắt lời.

“Cô không tìm Ôn Cố mà báo thủ, lại đi tìm Ôn Tích Triều, suy cho cùng vẫn là chột dạ thôi?” Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt sắc bén lột bỏ lớp ngụy trạng, nhìn vào thứ mà cô ta muốn che dấu nhất, “Nếu cô thật sự cảm thấy cha cô bị oan, cảm thấy những gì mẹ cô nói đều đúng, sự kiên trì của cô còn đáng giá, nếu thế hãy tìm chứng cứ trong sạch của cha cô mà nói với Ôn Cố, chứ không phải trút giận lên con của ông ấy, muốn lừa gạt tình cảm của người khác còn cảm thấy người ta dơ bẩn.”

Tĩnh Hảo đẩy túi văn kiện giày cộp cho cô ta, “Hôm nay tôi đồng ý tới gặp cô, chỉ vì muốn tiện thể đưa cho cô xem cái này,” cô ta nhìn Cao Anh đang run rẩy, “Chân tướng nằm ở đó, chỉ là cô muốn xem hay không mà thôi.”

Cô đứng lên cầm áo khoác, nhìn Cao Anh một cái, “Cô không xem cũng biết mình đã sai lầm tới mức nào. Tình cảm của người khác không phải để lừa gạt và trả thù, người làm bẩn nó, là cô.”

Cao Anh không nhúc nhích, không phản ứng với lời nói của cô.

Tĩnh Hảo bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng trụi lá ở ven đường, một chiếc xe ngừng trước mặt cô, Ôn Tích Triều bước xuống xe, áo gió bị thổi tung, ôm lấy người anh, phía sau lưng anh ánh nắng chiếu rọi, ấm áp xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Anh tới gần, ôm cô vào lòng.

Cái ôm ấp ấm áp lại bao dung, làm người quyến luyến.

Gợi ý pass chương sau: 8+7+5=?

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *