Mười vạn lý do vì sao – Máy Đánh Chữ Số N

Chương 7: Từ đường ( 5 )

Hits: 48

Chương 7: Từ đường (5)

Tác giả: Máy Đánh Chữ Số N

Số chương: 88 (còn tiếp)

Editor: Nadia

Bài hát: We don’t talk about Bruno (Arabic)

Lúc Cố Sở quay trở về nhà của thôn trưởng, đám người Sử Nhân đã quay lại, lúc này đang ngồi vây quanh bàn ăn, nghe thôn trưởng kể lại chuyện thần bí trong thôn.

“Bây giờ trong thôn cũng chẳng còn lại mấy người chú ý tới mấy cái đó, nhưng khi tôi còn bé, người lớn ai cũng tin rằng Hỏa thần có tồn tại.”

Gương mặt thôn trưởng nhăn nheo, đầu bạc trắnv, chuyện khi ông còn nhỏ ít nhất cũng phải tầm 60, 70 năm trước rồi.

“Lúc đó, từ đường chính là cấm địa, không phải là ngày đặc biệt thì ngay cả tộc trưởng cũng không được bước chân vào từ đường nửa bước, ngày lễ tế, cũng chỉ có đàn ông được tiến vài…”

Thôn trưởng híp mắt, nhớ lại năm đó tộc trưởng trong tộc vô cùng xem trọng từ đường.

Những thay đổi xảy ra trong những năm đó, ở dưới chân núi có một đám người phá từ đường trong thôn, nói rằng đó là tư tưởng ngu muội hủ bại, năm đó trong thôn bởi vậy mà đã có không ít va chạm tay chân với nhau, cuối cùng vẫn không đọ lại được cơn sóng thời đại, trơ mắt nhùn từ đường bị phá hỏng, tượng thần bị đốt cháy.

Về sau, người phía dưới chân núi cảm thấy bọn họ cần phải cải tạo lại tư tưởng, đưa một vài nữ thanh niên tri thức tới để xóa nạn mù chữ cho thôn dân, rồi bắt buộc trẻ con phải xuống núi đi học, tiếp thu giáo dục một cách chính xác.

Chờ đám người cứng đầu nhất đi đời nhà mà, đám nhỏ sau khi lớn lên sớm đã quên tín ngưỡng của các tiền bối, rất nhiều người đều coi thường, không tin vào chuyện quỷ thần này.

Đợi tới sau này khi không còn ai chạy tới phá nữa, người trong thôn cũng không thể tu sửa từ đường được nữa, chẳng qua chỉ là khiến cho một số người không có con cháu cung phụng linh vị có nơi an nghỉ, gọi là Hỏa thần tổ tiên của gia tộc họ Bành, nhưbg cũng chẳng còn được mấy ai thờ phụng nữa.

“Không đúng?”

Ngũ quan bụ bẫm trên mặt Sử Nhân co lại một đám, trong đôi mắt bé ẩn chứa sự nghi hoặc vô cùng lớn.

“Cbir khi tới ngày lễ ưuan trọng thì tộc trưởng mới được tiến vào, vậy bình thường ai là người thờ phụng hương khói?”

Mẹ của Sử Nhân là một người tin phật, ông tá nhớ rõ những chuyện về tín ngưỡng phải rất cẩn thận, quan trọng nhất là ngày đầu tháng hoặc ngày rằm, cần phải dâng hương cung phụng, cẩn thận hơn nữa thì việc cúng bái trong nhà là không thể ngừng.

Gia tộc họ Bành những năm đó thành kính như thế, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện này hay sao.

“Có nam vu.”

Thôn trưởng vứt mẩu thuốc lá trên tay xuống đất, dùng mũi chân dẫm tắt.

“Cái ông già này, lại vứt đầu thuốc xuống đata rồi, phí công thằng con ông mua cho ông cái gạt tàn.”

Vợ thông trưởng bưng một chén canh gà từ phòng bếp ra, nhìn thấy hành động của thôn trưởng, không kìm lòng mà bật lại ông một câu.

“Quen rồi, quen rồi.”

Thôn trưởng xấu hổ nhìn về phía đám người  Sử Nhân đám người, cảm thấy việc bị vợ mắng trước mặt đám nhỏ như thế là một chuyện rất mất mặt.

“Thôn trưởng, có thể nói rõ hơn cho chúng tôi biết về những chuyện có liên quan tới nam vu không?”

Cố Sở ngồi xuống một chỗ trống, bây giòe cô vô cùng cảm thấy hứng thú với những chuyện có liên quan tới từ đường.

“Có thể, chằng qua là chuyện của mấy chục năm trứic mà thôi.”

Thôn trưởng đang định kiếm chút chugeenn dời đi lực chú ý của bọn họ, lại thấy Cố Sở tỏ ra vô cùng hứng thú với chuyện của nam vu, lập tức nói như cái máy hát.

“Từ rất lâu rồi, nam vu là truyền thống đầu tiên của thôn chúng tôi, chỉ có các bé trai mới được chọn làm vu đồng, mỗi khi nam vu tiền nhiệm cảm thấy sắp tới lúc ra đi thì sẽ chọn một đứa trẻ tầm ba tới năm tuổi trong thôn hợp bát tự, sinh thần nhất, để đi phụng dưỡng Hỏa thần.”

Gương mặt thôn trưởng lộ vẻ hoài niệm, bị lựa chọn trở thành nam vu, cũng không phải là một chuyện tốt lành gì cho cam, bởi vì một khi bị lựa chọn, họ chính là tôi tớ phụng dưỡng cho thần linh, họ phải cống hiến cả đời cho thần linh.

Không thể rời khỏi từ đường, không thể kết hôn sinh con, khoảnh khắc bị chọn lựa ấy, đã chứng minh cuộc sống của anh không còn thuộc về anh nữa.

Chẳng qua ở cái niên đại sùng bái thành kính đó, không ít gia đình có con trai bị chọn thì xem đó là vinh quang của gia môn.

“Năm đó trong thôn chỉ có hai đứa trẻ có tuổi thích hợp, tôi cũng là một trong những đứa trẻ có tiềm năng nhất, nhưng do ngũ hành thiên về thủy, bát tựkhông tốt nên phải nhường chỗ lại cho người khác.”

Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, thôn trưởng đều cảm thấy mình may mắn.

“Vậy sau khi từ đường bị phá, nam vu trong đó đã đi đâu vậy?”

Cố Sở truy vấn nói.

“Ai ——”

Thôn trưởng thở dài, sờ thuốc là trong túi, lại định hút một điếu.

“Cụ nam vu đã cung phụng hơn phân nửa đời thần minh, tín ngưỡng đã trở thành tín nhất, ông ấy không cho người dưới chân núi đập tượng thần, đánh nhau với đám người kia người, cuối cùng trong cái đêm tượng thần bị đập, tự thiêu chính mình trong từ đường…”

Việc hồi tưởng lại khiến cho người khác phải thổn thức, cụ nam vu hơn phân nửa cuộc đời đều sống trong từ đường, ngoại trừ việc cung phụng thần linh thì không biết làm gì cả, cũng không có vợ con làm bạn, tượng thần bị đập cũng giống như đậo tan cuộc đời của ông ấy vậy.

“Một người nữa…”

“Một người nữa chính là Bành hạnh.”

Vợ thôn trưởng bưng một nồi cơm đi tới, vừa nói vừa cầm chén đũa phân cho mộ người.

“Tôi chưa từng găhp ông ấy bao giờ, năm đó sau khi tôi được gả tới đây, từ đường đã bị đập rồi, nhưng mà cũng có nghe người trong thôn kể những chuyện có liên quan tới ông ấy, Bành hạnh 4 tuổi đã bị tuyển làm nam vu, ở trong từ đường suốt chín năm, mười ba tuổi lúc ra khỏi từ đường, trừ bỏ quét tước vệ sinh và tụng kinh thắp hương, những chuyện khác đều khồn biết làm, người trong gia đình thì ghét bỏ ông ấy không làm được việc nhà nông, lại còn là nam vu, đã tách hộ.”

Vẻ mặt vợ thôn trưởng có hơi thương hại, đám người nhà kia cũng chẳng ra gì, năm đó khi Bành Hạnh bị lựa chọn trở thành nam vu, người trong thôn đã cho nhà bọn họ biết bao nhiêu là thứ, bọn họ cũng được vinh quanh nhờ Bành Hạnh, sau này khi từ đường bị tạp, thân phận nam vu trở nên mẫn cảm, đám người nhà kia sợ đứa con trai này liên lụy tới mình, nên đã phân gia.

Cũng mặc kệ một đứa bé mười ba tuổi không biết làm việc nhà nông thì sẽ sinh tồn như thế nào.

Cũng đúng, lúc ấy nhà ai chả có một đàn con, so với một đứa bé không nuôi dưỡng mười mấy năm trời thì sẽ có tình cảm gì được.

Mười mấy năm sau Bành Hạnh sống vô cùng khổ sở, đàn ông hai mươi ba mươi tuổi còn không lấy được vợ.

“Cũng may khổ tận cam lai, sau này thời cuộc thay đổi, Bành hạnh đi đến nơi khác làm công, nghe nói làm việc ở công trường rất khá, sau khi kiếm ra tiền thì cưới một người vợ, sinh con đẻ cái, bây giờ cũng là trụ cột gia đình rồi.”

“Đúng rồi ông nhà, lần này dời từ đường, Bành Hạnh có trở về không?”

Vợ thôn trưởng tò mò hỏi chồng mình.

Kể cũng lạ, năm nó đòi đánh đòi đập, vài chục năm sau thôn Thần Hỏa lại muốn chuyển đơi từ đường xuống chân núi, về đường đi còn phải tính thêm.

Thân phận của đám người Sử Nhân chính là đặc phái viên, tới kiểm tra xem từ đường có còn giá trị bảo tồn hay không.

“Về chứ sao không.”

Vợ mình cũng dọn đồ ăn lên hết rồi, thôn trưinrg chỉ đành lưu luyến thả điếu thuốc chưa mồi lửa ra.

“Ai, trước kia cảm thấy cái từ đường này đã hoang phế, thật sự khi chuẩn bị phá bỏ lại không nỡ, chúng ta còn như vậy, huống gì là Bành hạnh cơ chứ, mặc kệ năm đó có phải do thân phânn nam vu mà chịu khổ chịu tội đi chăng nữa, rốt cuộc cũng ngơ ngẩn trong từ đường chín năm trời, ở đó còn có linh vị cựu nam vu đã nuôi cậu ta lớn nữa, cậu ta cũng nên quay về cúi chào.”

“Ăn cơm ăn cơm, mọi người tự gắp nhé, trong nồi vẫn còn, còn gà này là gà mái già nhà nuôi, thịt dai ngon, vô cùng bổ dưỡng.”

Đồ ăn đã dọn, thôn trưởng già nhiệt tình chiêu đãi mọi người ăn cơm.

“Lúc trước khi tôi liên hệ với Bành Hạnh, cậu ta đã đến huyện thành, chẳng qua đường lên núi bị chặn, phải dọn đường mới có thể lên núi, nếu mọi người có hứng thú vớ nam vu, bao giờ Bạnh Hạnh lên tôi sẽ giới thiệu cho mọi người.”

Một đám chạy ngược chạy xuôi bên ngoài cả ngày, đúng thật đã cảm thấy đói bụng rồi.

Mặc dù trên cổ vẫn đang treo ngược một cây đao, nhưng mà cũng không thể vì thế mà bỏ đói bản thân được, trong cái rủi có cái may, mặc dù tối nay có chết cũng phải làm ma no.

Nghĩ như thế, đám người Vu Hồng miễn cường lễ phép cười, bưng bát lên bắt đầu xới cơm.

*****

“Ban ngày tôi đã đi thăm dò rồi, lúc trước có hai người chết, hai người này khi còn sống không có xích mích với ai, nạn nhân nam là người hiền lành có tiếng trong thôn, cũng rất yêu thương vợ, kiếm được tiền sẽ nộp lên đúng hạn, không có tâm địa gian giảo,  đứa con gái nhỏ thì rất hiếu thải, muốn kiếm tiền mua nhà dưới chân núi cho bố mẹ, muốn ở cùng với người mẹ bị mù, sợ sau này kết hôn người nhà chồng không chấp nhận việc mình dẫn mẹ theo, mấy năm nay có người mai mối cho cô đều bị cô từ chối, toàn tâm toàn ý tay làm hàm nhai.”

Sử Nhân nói ra chuyện mà ban sáng mình nghe ngóng được.

Ông ta trông trắng trẻo mập mạp, lúc cười đôi mắt híp lại trông vô cùng ôn hòa, dễ gần.

Đám người Vu Hồng hiển nhiên vẫn chưa quen được với trò chơi này, hơn nữa vẫn còn đang kinh hồn táng đảm, cả ngày hôm nay cũng không thu hoạch được gì nhiều.

“Mọi người có cảm thấy đây là sự trả thù của thần linh không? Không phải câu chuyện này từ đầu đã thể hiện rõ rồi hay sao, Chúc Dung trở về, thần lửa sẽ cuốn theo tất cả tội ác.”

Màn đêm dần buông xuống, Vu Hoingf lại bắt đầu sốt ruột, tối nay khôbg biết kaij chết thêm người nào nữa đây.

Suy nghĩ của bà ta khôg phải là ngớ ngẩn, ruột cuộc đây là một hiện tượng siêu nhiên khó giải thích được, xác thật giống như sự trả thù của Hỏa thần.

Nhưng nếu là như thế, câu đầu tiên trong chuyện xưa phải giải thiach như thế nào?

【 Hỡi nhi lang phụ lòng, tân nương của chàng đang đợi trong nhà 】

Sử Nhân vẫn luôn nghi ngờ những người đã chết đã từng có sai lầm trong chuyện tình cảm, bao gồm Mã Đại Quân sở dĩ sẽ bị lựa chọn là người chết đầu tiên khă năng có liên quan tới đời sống tình cảm ở hiện thực.

Nhưng căn cứ vào việc điều tra ban sáng của ông ta, hai người trước mắt dường như không có vấn đề gì liên quan tới chuyện tình cảm cả, đương nhiên, cũng có thể che giấu quá kỹ.

“Làm sao bây giờ, hay là tối hôm nay mọi người ngủ cùng nhau hết đi?”

Vu Hồng nhìn Cố Sở, lại nhìn Sử Nhân.

Thân phận cảnh sát của Cố Sở khiến cho bà ta cảm thấy an toàn, nhưng trong thế giới thần quái này cảnh sát thì có được tích sự gì đâu, còn chẳng có kinh nghiệm bằng người đọc như Sử Nhân đã trải qua một vài thế giới.

Lúc này, Vu Hồng đã quên người chết hôm qua là người ngủ chung phòng với Sử Nhâ.

“Đúng đúng đúng, nhiều người nhiều sức.”

Bàng Trùng và Lâm Đóa Hoan đều gật đầu phụ họa, lúc này, cũng không rảnh lo nam nữ có khác.

“Anh Nhân, em có thể nói riêng với anh mấy câu được không?”

Cố Sở trầm tư một chút, quyết định đi tới cạnh Sử Nhân.

“Tôi á?”

Sử Nhân xem giờ, gật đầu đồng ý, vì thế đi ra khỏi phòng dưới ánh nhìn hồ nghi của ba người còn lại.

*****

“Cô dám đánh cược chuyện này?”

Nghe Cố Sở phân tích xong, Sử Nhân lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Gan cô cũng lớn thật.”

Ông ta bực bội gãi đầu, đi đi lại lại trước cửa.

“Không thì, không thì…”

Nhìn cô gái nhỏ hơn mình những mười mấy tuổi trước mắt, ông ta nghĩ hay thôi để ông ta làm điều đó thay cô, nhưng khi nghĩ tới cô con gái nhỏ của mình ở thế giới hiện thực, ông ta lại không thốt nên lời…”

“Chỉ cần cô phán đoán sai một bước, cô sẽ chết…”

Ông ta thở dài, gục đầu vai.

“Tìm không thấy chính xác đáp án, tôi cũng có thể sẽ không sống nổi ba ngày.”

Cố Sở không để bụng.

“Cô…”

Sử Nhân vò đầu bứt tai, cuối cùng nhìn cô một cách chăm chú.

“Cầm lấy cái này, không bảo hộ được tính mạng, nhưng nếu đoán sai thì vẫn còn cơ hội chạy trốn.”

Đây cũng là lần đầu tiên Sử Nhân nhìn thấy một người phụ nữ gan dạ như Cố Sở, nhưng những người như thế thường có thể đi được rất xa, Sử Nhân cảm thấy, có lẽ trong nhiệm vụ cho người mới lần này, người giá trị nhất để ông ta làm bạn có lẽ là cô.

Tuy rằng vẫn khá đau lòng với số bùa ít ỏi trong tay, Sử Nhân vẫn cho cô một tấm Liễm tức phù. (Bùa chú che dấu hơi thở)

“Lúc dùng thì xé nó, trong vòng mười giây, quỷ vật sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của cô.”

Sử Nhâ đưa cho Cố Sở lá bùa, không cho cô từ chối.

“Nếu cô đoán đúng, nhớ trả lại lá bùa này cho tôi.”

Sử Nhân quay mặt qua chỗ khác, nhìn lá bùa kia, ông ta hơi đau lòng, mỗi lá đều là mạng sống cả.

*****

Đối với việc hai người cùng ra ngoài, khi trở về lại chỉ có mỗi Sử Nhân, ba người còn lại chửi thầm trong lòng, lo lắng cho Cố Sở Nhất là Lâm Đóa Hón, cô rất thích chị gái cảnh sát đẹp trai kia, nhưng đối mặt với Sử Nhân vẻ mặt nghiêm trọng thì cô lại không dám mở miệng.

Vu Hồng cùng Bàng Trùng cũng không phải loại người ác độc gì, chỉ là trong lòng nghĩ rằng nếu tối nay Cố Sở đi một mình lẻ loi, khiến cho quỷ theo dõi cô ấy thì mình sẽ có thêm một cơ hội sống, nhưng bởi vậy vừa cảm thấy bản thân đê tiện, vừa âm thầm cảm thấy may mắn.

Cất lá bùa Sử Nhân cho vào túi, Cố Sở xoay người đi xuống nhà vệ sinh ở tầng một, sau đó khóa trái cửa lại.

Nếu cô đoán không sai, tối nay bốn người ở cùng nhau có lẽ sẽ được an toàn.

Còn cô thì…

Cố Sở móc một con dao gọt trái cây lấy ở chỗ thôn trưởng ra, dưới ánh đèn tối tăm trong nhà vệ sinh, nhìn ảnh ngược trong gương của mình, sau đó cởi từng món quần áo một.

“A ——”

Vết đao sắc bén rạch trước ngực Cố Sở, cô cau mày, rên lên một tiếng nhịn xuống cơn đau.

Thủ pháp của cô rất điêu luyện, vết cắt cũng không sâu, chỉ tổn thương da mà một vài lớp biểu bì ngoài, vết thương này sẽ chảy máu một chút nhưng cũng sẽ cầm lại nhanh thôi.

Một đao, hai đao, ba đao…

Dần dần, toàn thân cô từ trên xuống dưới phủ kín vết dao, tới cuối cùng, tay cầm dao của Cô Sở run rẩy sắp không cầm nổi nữa.

“Tách, tách ——”

Bóng đèn trong phòng vệ sinh bắt đầu trục trặc, lúc sáng lúc tối, bức tường bốn phía bắt đầu sống lại, mấp máy vặn vẹo.

Cố Sở ném lưỡi dao trong tay xuống chân, đôi tay đỡ lấy bồn rửa mặt, lông mi bị máu tươi làm ướt nhẹp, khi người phụ nữ trong gương cười, trên mặt vết thương lại nứt vỡ ra, vừa khủng bố vừa mê người.

“Làn da này, cô còn muốn nữa không?”

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, Wattpad.

Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Wattpad và Dembuon.vn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *