Mười vạn lý do vì sao – Máy Đánh Chữ Số N

Chương 8: Từ đường ( 6 )

Hits: 60

Chương 8: Từ đường (6)

Tác giả: Máy Đánh Chữ Số N

Số chương: 88 (còn tiếp)

Editor: Nadia

Editor: Nadia (AnGing)

Bài hát: j-hope ‘Music Box : Reflection

“Kít —— kít ——”

Tuy rằng không nhìn thấy gương mặt kia, nhưng Cố Sở có thể cảm nhận được lửa giận của đối phương.

“Tách ——”

Dây tóc bị đốt cháy, bóng đèn trong nhà vệ sinh vỡ toang trong nháy máy, một ít mảnh vỡ của bóng đèn đâm vào trong da thịt lõa lồ của Cố Sở.

“Xì ——”

Cố Sở nghiêng mặt, dùng tay lấy những mảnh vỡ bóng đèn đang găm trong làn da mình, sau đó nở một nụ cười mỉa trong sự đau đớn.

Sau khi đôi mắt thích nghi với bóng đêm, dựa vào ánh trăng mờ ảo, Cố Sở cũng mơ hồ thấy rõ quanh cảnh xung quanh mình, hình ảnh cô trong gương máu me lẫn lộn, ảnh ngược bức tường sau lưng đang điên cuồng vặn vẹo, hoàn toàn là một cái thế giới kỳ quái, nhưng nỗi sợ trong lòng cô đã dần dần biến mất.

Cơn cuồng nộ bất lực này đã chứng minh suy đoán của cô là chính xác.

Còn lại, để xem ngày mai thế nào…

******

“Không sao, mọi người đều không sao.”

Sáng sớm, Vu Hồng tỉnh giấc bởi tiếng gáy của con gà trống thôn trưởng nuôi, bà ta ụi mắt, bỗng nhiên giật mình, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Bởi vì có tiền lệ của Mã Đại Quân, tối hôm qua mọi người đều thoái thác không chịu nằm chỗ bức tường, vì thế đành dùng một miếng gỗ áp lên mặt tường, bốn người ngủ song song cùng một chỗ.

Lâm Đóa Hoan ngủ bên cạnh bà ta, Sử Nhân và Bàng Trùng thì ngủ ở một bên khác, hai nam hai nữ chỉ cách nhau một chiếc chăn bông.

Ba người còn lại cũng đều bình an vô sự, không ai bị chết cháy cả, tức khắc Vu Hồng cảm thấy kích động vì đại nạn không chết.

Theo tiếng hoan hô của bà ta, ba người còn lại cũng dần tỉnh lại.

“Mọi người không bị sao là tốt rồi.”

Sử Nhân ngáp một cái, dưới mắt có vết thâm mờ mờ, đêm qua ông ta vẫn mãi không dám nhắm mắt lại, rất nhiều lần định đi ra ngoài xem, nhưng nhớ tới phân tích của Cố Sở, biết mình không thể rời khỏi căn phòng này.

Mãi tới hai ba giờ sáng, trong phòng không có động tĩnh gì, sau đó là chịu không nổi mới chợp mắt một chút, ai ngờ ngủ một cái tới sáng.

“Tất cả chúng ta đều không sao, anh nói xem…này… Có muốn sang phòng bên nhìn một cái không…”

Bàng Trùng ấp úng nói, ông ta nghĩ rằng kiểu gì cũng phải có một người chết, bọn họ không sao, phỏng chừng Cố Sở lạc quẻ sẽ lành ít dữ nhiều.

“Cộc cộc cộc.”

“A ——”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Vu Hồng giật mình, sợ tới mức kêu lên.

“Yên lặng.”

Sử Nhân lườm bà ta một cái, “Cố Sở!”

Mở cửa nhìn thấy người gõ cửa, trên gương mặt Sử Nhân lộ ra một nụ cười kích động.

“Giỏi lắm, cô bé, đúng là cô đã đoán đúng rồi.”

Ông ta đánh giá Cố Sở từ trên xuống dưới, lúc này Cố Sở ăn mắc kín kẽ hơn ngày đầu tiên ông ta gặp nhiều, quần dài, đeo khẩu trang, mũ cũng trùm lên đầu, nửa khuôn mặt đã bị che kín mít.

“Cô…”

Cười cười, vẻ mặt Sử Nhân có hơi cứng đờ.

Ông ta thấy rõ nửa khuôn mặt còn lại của Cố Sở, phần da thịt lộ ra trong không khí chằng chịt miệng vết thương dữ tợn.

Sử Nhân hít một ngụm khí lạnh, ông ta có thể tưởng tượng được dưới lớp quần áo kia không biết còn bao nhiêu miệng vết thương nữa, đau đớn như thế, một người đàn ông như ông ta cũng chịu không nổi, nhưng Cố Sở lại vẫn giống như người bình thường đứng trước mặt mình.

“Cố Sở, cô còn sống!”

Bàng Trùng và Vu Hồng xô đẩy nhau, nghi ngờ nhìn về phía Cố Sở.

Người này không ở cùng bọn họ một chỗ từ qua tới giờ, ai biết người đang đứng trước mặt bọn họ rốt cuộc là người hay quỷ.

Sự nghi ngờ của họ chẳng là gì với Cố Sở, cũng chỉ là một đám người xa lạ bị chọn trúng vào thế giới này mà thôi, cũng chả có tình cảm gì với nhau, sau khi rời khỏi nơi này thì sẽ chẳng còn bất cứ liên hệ gì với nhau nữa, sao phải đế ý xem những người này nghĩ gì.

Nhưng ngược lại đối với Sử Nhân, đây là người đọc duy nhất mà cô từng gặp có một chút hiểu biết về《 Mười vạn》, hơn nữa trước mắt xem ra, thái độ của ông ta đối với những người đọc khác là tương đối thân thiện, Cổ Sở cảm thấy có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp với Sử Nhân, có lẽ có thể thông qua ông ta biết được thêm nhiều tin tức hơn về 《 Mười vạn 》.

“Tôi không sao, xem ra suy đoán của tôi là chính xác.

Cố Sở xuống tay rất có đúng mực, qua một buổi tối, hầu hết miệng vết thương trên cơ thể đều đã kết vảy, chỉ có một vài bộ phận nằm ở một số vị trí đặc biệt nhất định, lúc cô hành động không cẩn thận bị rách ra nên khó kết vảy.

Nhưng nỗi đau đớn này đều nằm trong phạm vi chịu đựng của cô.

“Suy đoán gì? Chẳng lẽ hôm qua hai người lén lút thảo luận gì đó sau lưng chúng tôi?”

Bàng Trùng không vui, có thể là vì đã an toàn trải qua hai buổi tốt, trái tim hốt hoảnglại chùng xuống, làm một người có chút địa vị trong một huyện nhỏ, thường được người khác nịnh bợ, ông ta vô cùng bất mãn về hành vi của hai người.

Đối với suy nghĩ dở hơi này của ông ta, Sử Nhân cũng đã lăn lộn mười mấy năm trong xã hội liếc cái là hiểu.

“Cố Sở đã tìm ra được câu trả lời chính xác của điều nhắc nhở trong câu chuyện xưa này.”

Sử Nhân liếc Bàng Trùng một cái, cũng không thèm tốn nước bọt giải thích cho người như ông ta làm gì.

“Cái gì! Thật sao, có nghĩa là chúng ta đều có thể còn sống mà rời khỏi nơi này à?”

Vu Hồng vui vẻ nhảy cẫng lên, loại cảm giác lo lắng sợ hãi này bà ta đã chịu đựng đủ lắm rồi.

“Ừ.”

Cố Sở gật đầu, “Nó muốn một tấm da người hoàn mỹ, ba nạn nhân phía trước trên người họ đều khuyết thiếu một miếng da người hoàn chỉnh.

Sáng hôm qua Cố Sở biến mất một lúc là vì chạy ra bia mộ phía sau núi, lén lút đào mộ của người đàn ông kia lên, không ngoài dự đoán, cái xác kia cũng mất một miếng da.

Hiện tại, mục đích giết người của thứ kia chính là để kiếm một miếng da người.

Không, nói chính xác là người đàn ông kia không phải là người thứ nhất c.h.ế.t một cách ly kỳ như thế, người thứ nhất c.h.ế.t là cựu nam vu trong lời kể của thôn trưởng, không chịu được việc tượng thần nên tự thiêu vào buổi tối hôm đó.

Ngày hôm qua người phụ nữ xa lạ tự nhiên xấn tới khen da cô đẹp ít nhiều khiến cho ký ức vốn mơ hồ của Cố Sở trở nên rõ ràng, cô nhớ rõ đôi bàn tay của người phụ nữ này úc trên xe buýt, là một đôi tay khô cằn như của một ông lão làm việc quá độ mà tạo thành vậy.

“Cái, cái gì…”

Vu Hồng cứng họng, lúc này, bọn họ mới chú ý tới vết sẹo trên da của Cố Sở.

Chẳng lẽ sở dĩ tối hôm qua cô sống được là vì rạch hết da thịt trên người mình ư?

“Vậy sẽ đau chết đi sống lại có phải không, không không không, tôi không muốn, vạn nhất cắt  lỡ tay tới động mạch chủ thì làm sao bây giờ.”

Vu Hồng liên tục lắc đầu, tránh né gương mặt Cố Sở, không dám tưởng tượng bộ dạng đáng sợ của cô dưới lớp khẩu trang, tuy rằng bà ta đã làm mẹ nhưng vẫn vô cùng yêu quý gương mặt của mình, năm nào cũng bỏ ra một đống tiền vào nó, nếu bị hủy chồng bà ghét bỏ bà thì làm sao bây giờ, nếu để sống mà phải làm như thế thì thà ba ta c.h.ế.t luôn đi cho rồi.

“Mọi người không cần làm như vậy.”

Cố Sở bình tĩnh nói, đây cũng không phải đường sống duy nhất, nếu không, đêm qua bốn người bọn họ sẽ không hoàn hảo không bị tổn hại gì như vậy.

“Kỳ thật ngay từ đầu chúng ta đều đã hiểu nhầm.”

Sự chia cách là nguyên nhân dẫn đến t.ử v.o.n.g, nhìn thì giống như đang nhắc nhở người đọc không nên tách lẻ nhau ra, nhưng trên thực tế, Mã Đại Quân dù không đơn lẻ cũng đã t.ử v.o.n.g ngay buổi tối đầu tiên.

Lúc ấy Cố Sở đã lập tức ý thức được rằng, những lời này tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.

Tiếp theo là hai câu chuyện ly kỳ về hai nạn nhân trước trong thôn, điều kiện t.ử v.o.n.g của ba người bọn họ cộng lại chỉ có một, đó chính là “tách lẻ”.

Lạc đơn ở đây không phải là chỉ tách lẻ tùng người một mà là chỉ sự lạc loài.

Trong cái ngày mà người đàn ông đầu tiên t.ử v.o.n.g, vợ anh ta trở về nhà mẹ đẻ,  trong ngày mà cô bé thứ hai t.ử v.o.n.g, cô bé đã ngủ một mình trong phòng, bên cạnh Mã Đại Quân vào tối hôm ông ta t.ử v.o.n.g là một người đàn ông.

【 Hỡi người nhi lang phụ lòng, tân nương của chàng đang đợi ở nhà】

Trong truyện xưa viết một đoạn như nhắc về chuyện bị phụ lòng tình cảm vậy, bởi vậy sự chia lìa mà sách nhắc tới, không phải chỉ việc tách lẻ, mà là việc nam nữ chia cách.

Cái thứ kia không chịu được cảnh chia lìa.

Sử Nhân đã nói, chưa bao giờ chuyện xưa sẽ có kết cục hẳn phải ngỏm cả, nên bởi vậy ngay từ đâu đã có đường sống trong mẩu chuyện này rồi, hơn nữa số n=lượng nam nữ trong thế giới này là có thể chia đề, kỳ thật nếu như từ buổi tối đầu tiên sau người ở chung cùng một phòng thì nhiệm vụ cho tay mới này sẽ vượt qua một cách dễ dàng.

Vào ban đêm, vợ chồng thôn trưởng chu cấp cho bọn họ hai phòng là cái bẫy rập đầu tiên của chuyện xưa, bất hạnh là lúc đó bọn họ không nghĩ ra.

Thí nghiệm hôm qua của Cố Sở đã thành cồn, thứ kia tìm tới cô đầu tiên, còn hai cặp nam nữ trong phòng kia cũng đều bình yên vô sự.

Nghe xong phân tích của Cố Sở, đám người Vu Hồng nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Thật tốt quá, nói như vậy tối hôm nay chúng ta sẽ đều không có việc gì, Cố Sở, vậy phiền cô hôm nay lại ngủ một mình vậy.”

Vu Hồng nói giọng đương nhiên, dù sao cô cũng đã hủy dung, không cần phải lo thứ kia ra tay với cô nữa.

“Thật tốt quá, có phải chỉ cần chúng ta qua đêm cùng nhau như hôm nay, là có thể thoát khỏi chuyện xưa này.”

Bàng Trùng sờ cái bụng bia, nở một nụ cười tự tin, ông ta vô cùng hứng thú với cái gọi là Thư khoán mà Sử Nhân đã nhắc tới, không biết sẽ nhận đưuọc bao nhiêu thứ tốt nữa.

“Không.”

Cố Sở lắc lắc đầu.

【 …khi Chúc Dung trở về, hỏa thần sẽ tới lấy đi hết thảy tội nghiệt 】

Mặc dù không nhảy vào cái bẫy rập thứ nhất, 《 Mười vạn 》 cũng sẽ không tha cho bọn họ vững vàng vượt qua câu chuyện này, chờ ” Chúc Dung ” trở về, chỉ sợ người đọc phải đối mặt với ngọn lửa lớn có thể thiêu chết toàn bộ thôn dân.

Cho nên bọn họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, tìm ra nguồn cơn của câu chuyện này và phải giải quyết được thứ đó.

Đây không phải là nhiệm vụ không bắt buộc hay sao?

Sử Nhân nghi ngờ, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt tự tin của Cố Sở, ông ngậm miệng liền.

Dù sao việc《 Mười vạn 》 lừa người đọc cũng không phải là chuyện lần một, lần hai, có lẽ vẫn tiếp tục là một cái bẫy.

Thời buổi này nhiệm vụ cho người mới cũng khó như vậy rồi ư, Sử Nhân gãi đầu, may mắn lần này có một người mới độc lạ như Cố Sở, bằng không, chút bản lĩnh này của ông ta chắc chỉ có thể đủ tự bảo vệ mình mà thôi.

******

“Thật sự phải phá từ đường này đi ư?”

Đám người Vu Hồng dựa theo phân phó của Cô Sở, cầm cái cuốc, cây búa đi tới trước cái từ đường cũ nát này, đối mặt với ngôi nhà cũ nát này, không nhịn được nuốt nước miếng.

Trước khi tới, bọn họ đã từng chào hỏi qua người trong thôn, một ít linh bài quan trọng đã bị lấy đi, chỉ còn lại căn phòng trống ỗng này mà thôi.

Bọn họ vốn chính là “Đặc phái viên” tới xử lý từ đường, tòa nhà cũ này sớm đã không còn giá trị nữa.

Bây giờ Cố Sở nói cho bọn họ rằng phải đạp cái từ đường này đi, đám người Vu hồng có chút rợn gáy.

Bọn họ vẫn không hiểu tại sao phải phá từ đường, phá xong thì sẽ có thể tiêu diệt thứ đó.

“Muốn sống, thì đập đi.”

Cố Sở đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào, Sử Nhân theo sát sau đó.

“Đập thì đập đi, không biết không có tội, không biết không có tội…”

Vu Hồng lẩm bẩm, nhắm tịt mắt lao vào.

Mấy người phân công, anh tạp tường, tôi chém xà nhà, trong lúc nhất thời cả tòa nhà sương khói mờ nhân ảnh.

Cố Sở đang bận rộn đột nhiên xoay người,  kiềm chế người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, nhấc chân, chế trụ cô ta xuống dưới đất.

“Đang đợi cô đấy.”

Từ đường lụi bại, vách tường sụp xuống, lớp sơn bong ra từng mảng, liền hóa từng miếng da.

Vị nam vụ chết cháy đầu tiên trở thành làn da của cô ta, cô ta đã từng chịu đựng bộ da nhăn nheo ghê tởm này.

Cô ta muốn một làn da hoàn mỹ nhất, thay đổi lớp da xấu xí này.

“Ban ngày ban mặt ai sẽ sợ cô?”

Cố Sở phỏng đoán, cái thứ này ban ngày sẽ không có bất kỳ lực sát thương nào, bằng không cũng sẽ có thể xuất hiện vào ban ngày nhưng lại không hề làm gì cả,

Cô nhấp môi, ánh mắt lãnh khốc túm tóc nữ nhân, dập mấy nhát xuống đất.

“Dùng da của người khác thoải mái không? Còn muốn da của tao à, tao cho mày lấy đấy, dám không?”

Bởi vì động tác kịch liệt, miệng vết thương vốn đã khép lại bị rách ra, máu chảy be bét, khiến cho thứ kia lại giống một người phụ nữ bé nhỏ tội nghiệp hơn.

“Ực——”

Sử Nhân nuốt một ngụm nước miếng, hai người này ai rốt cuộc mới là quỷ đây?

Ông ta có chút lo lắng cho tấm lá bùa kia của mình, có đòi lại được hay không đây?

Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Wattpad và Dembuon.vn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *