Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]

Phiên ngoại đặc biệt II: Bệ hạ (3)

Hits: 15

Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Phiên ngoại đặc biệt II: Bệ hạ (3)

Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch

Editor: AnGing

Bài hát: Sasha Sloan – Older (trưởng thành)

Giọng nói mơ hồ, mềm nhẹ vang lên, người nói chuyện dường như còn chưa tỉnh ngủ, như đang nói mớ.

Nhưng sau nhiều năm sống chung với nhau, Minh Tịnh Hàm vẫn rất nhạy cảm đối với những chuyện có liên quan đến Hiền Hiền, hầu như mỗi lần nàng nói mớ hay chỉ cần nháy mắt một cái, chàng đều sẽ thức giấc.

Vẫn là Trường Minh điện trống trải khiến người sợ hãi, vẫn chiếc long sàng lạnh như băng đó, chỉ là trong lòng chàng đang ôm một người, tóc nàng xoã tung gối đầu lên cánh tay chàng, quấn quýt, hoà quyện cùng mái tóc của chàng.

Chàng ôm Hiền Hiền.

Cảm giác mất đi rồi tìm lại được ấy vẫn luôn ngự trị trong lòng chàng, tuy rằng Tĩnh Hảo đã trở về được khoảnh một năm, đại điện phong hậu tráng lệ cũng đã cử hành, nhưng chôn sâu dưới đáy lòng Minh Tịnh Hàm vẫn là nỗi lo lắng nàng sẽ rời đi.

Cứ mỗi canh giờ ít nhất phải nhìn nàng một cái, nếu không chàng sẽ không làm được việc gì cả, trong lúc gặp mặt ở chung tốt nhất là nên tiếp xúc thân thể, dù không thể nắm tay thì ít nhất cũng phải cảm giác thấy hơi ấm của nàng truyền qua khi dựa lên người chàng, sớm muộn cũng phải cùng nhau dùng thiện vậy càng cần phải dùng cùng nhau, buổi tối cũng phải ngủ chung…

Minh Tịnh Hàm cho rằng chàng đã rất khắc chế, nhẫn nhịn rồi, nhưng ở dân gian truyền ra lời đồn mà ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể nói được, rằng bệ hạ không rời được Hoàng Hậu nương nương.

Chẳng hạn như lúc này, Trương Hỉ công công bị lệnh cưỡng chế không thể bước vào tẩm điện nôn nóng đi đi lại lại bên ngoài cửa điện, đang nghĩ không biết nên dùng cách gì để nhắc nhở bệ hạ rằng đã sắp muộn giờ lâm triều, mà bệ hạ nằm trên long sàng đang duỗi tay ôm chặt người trong lòng, lưu luyến mà nhắm mắt lại muốn ngủ nướng.

Sau đó bụng chàng bị đạp một phát.

Lực cũng không lớn, vẫn chịu được, ngay cả Minh Tông bệ hạ anh minh thần võ cũng không biết, vừa nãy chàng bị ăn một đấm, hay là bị đạp một chân nữa.

Người mới thăng chức lên làm cha này cứ đi đi lại lại, duỗi tay sờ cái bụng phồng lên của Tĩnh Hảo, chào hỏi đứa nhóc trong bụng nàng, “Bảo bảo, buổi sáng tốt lành.”

Nhóc con cũng chào đón cha bé một cách nồng nhiệt

Không biết có phải do Minh Tịnh Hàm quá yêu thương đứa bé trong bụng nàng hay không, chỉ cần hắn mở miệng, nhóc con đạp bụng đặc biệt, trực tiếp trình diễn võ nghệ trong bụng Tĩnh Hảo.

Sau khi Tĩnh Hảo bị quấy cho tỉnh không quên lườm chàng một phát, ánh mắt nàng lên án việc chàng quá chiều con vào buổi sáng.

Khi nàng mang thai đứa bé này cũng không có cảm giác thai nghén nặng, ngoại trừ lúc đầu nôn khan hai lần, khiến Minh Tịnh Hàm sợ tới mức gà bay chó sủa, lôi toàn bộ Thái Y Viện ở Trường Minh điện đến cắm trại ngoài cửa, thì sau này lại an tĩnh như thể người không mang thai vậy, ngoại trừ việc lớn bụng, dáng người nàng nhìn thoáng qua vẫn rất đẹp.

Chỉ là tính cách lại trở nên bất thường, rất thích trêu chọc Minh Tịnh Hàm, sau khi chọc giận chàng rồi thì dỗ chàng, một ngày chọc hai ba lần cũng không thấy chán.

Mới đầu, các cung nhân hầu hạ trong Trường Minh sợ tới mức ho cũng không dám, về sau, đến Minh Tịnh Hàm cũng thường thường làm bộ tức giận, rồi được nàng dỗ dành, chính là để cho nàng cảm thấy thư thái hơn.

Giống như vị đế vương không giận mà uy, vung tay là máu chảy thành sông lúc trước chỉ là ảo giác.

Hoàng Hậu nương nương đứng dậy, bệ hạ tất nhiên sẽ không nằm trên giường tiếp, sửa soạn rồi lên triều sớm.

Sau khi các nương nương lấy cớ Thái Hậu bỏ mình để trở về nhà, các đại thần trên triều đình cũng nhận ra chân tướng sau nửa tháng, rất tự giác rút ngắn thời gian lên triều trong vòng nửa canh giờ, để bệ hạ dễ bề bầu bạn với Hoàng Hậu nương nương.

Cuối mùa thu thời tiết trở lạnh, Minh Tịnh Hàm hạ triều trở về thay đổi thường phục rồi dùng bữa sáng với Tĩnh Hảo, theo lời thái y dặn nắm tay nàng đi dạo Ngự Hoa Viên.

Bởi vì vài lần trước đó bị đụng đúng chỗ đau lịch sử đen tối khi còn nhỏ, Minh Tịnh Hàm không ngắm cảnh nhớ chuyện xưa nữa, chỉ chọn một ít cố sự thú vị trước đó đã sai người thu thập và chuẩn bị.

“…Nguyên là nàng thấy thám hoa lang ấy quá mức tuấn mỹ, tâm sinh ái mộ lại ngượng ngùng thốt ra miệng, ấy thế mà suy nghĩ ra biện pháp này biện pháp, nửa đêm trèo tường nhà thám hoa lang, gây ra chuyện chê cười.”

Minh Tịnh Hàm nói xong quay lại nhìn Tĩnh Hảo, vốn chỉ mong nàng đáp lại vài câu, chỉ cần nàng đụng đến tình cảm của nàng kia với thám hoa lang, chàng sẽ có cơ hội nói lời âu yếm với nàng.

Chàng sợ một ngày chàng không nói ra, Hiền Hiền sẽ quên mất mình yêu nàng tới mức nào, sẽ lại bỏ rơi chàng một lần nữa.

Đã qua hơn một năm, những lời âu yếm mà bệ hạ nói ra cũng được các cung nhân biên soạn thành sách.

Nhưng người bị nhìn chăm chú thì lại không phối hợp, Tĩnh Hảo đang nhìn về phía nơi xa, ánh mắt vừa thâm thúy vừa dao động, hình như nghĩ tới cái gì, khóe miệng còn nhếch lên, đủ nhấn chìm con thuyền mang chở tình cảm của chàng.

Minh Tịnh Hàm vui vẻ nhìn theo ánh mắt của nàng.

Trên con đường vào cung cách đó không xa, hai bên nở rộ những đoá cúc gần đây được các cung nhân trồng, màu hồng nở rộ từ từ nhạt dần ra phía ngoài cánh hoa, đúng là cảnh đẹp.

Chỉ là bên trong cảnh đẹp lại có ý vui.

Gần đây thám hoa lang mặc quan bào màu đỏ thẫm, mỗi một cử chỉ đều phong hoa tuyệt đại, thêm với khuôn mặt tuấn tú khiến người muốn yêu thương, rõ ràng là thiếu niên đắc chí khí phách hăng hái.

Xung quanh không ít cung nữ nhỏ giọng khen ngợi.

“Bộ dạng không tồi, khó tránh nữ tử kia sẽ trèo tường nhà chàng ta, nếu là ta..”

Tĩnh Hảo còn chưa nói xong, thám hoa lang kia đã đi đến trước mặt, chắp tay làm lễ, tầm mắt nhìn sang Tĩnh Hảo, ánh sáng trong mắt nhảy dựng, tiện đà cung kính gục đầu xuống, “Bệ hạ, thần có việc tấu.”

“Không nghe!”

Minh Tịnh Hàm dứt khoát lưu loát ngắt lời chàng ta, giọng điệu tức giận, khiến cho các cung nhân vừa nãy còn ngơ ngác ngắm thám hoa lang vội vàng quỳ xuống, “Người đâu, thám hoa lang tự mình xuất nhập cung đình, giảm nửa năm bổng lộc, đóng cửa ăn năn ba tháng.”

Giọng chàng hung dữ như bão lốc sắp đến, các cung nhân không dám chậm trễ, nhanh chóng mang thám hoa lang xuống.

Xử lý xong người chướng mắt, Minh Tịnh Hàm quay lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tĩnh Hảo, “Về sau nàng chỉ có thể nhìn ta,” chàng nói nghiêm túc, “Hơn nữa cũng chỉ có thể khen ta đẹp.”

Sắc mặt lại vẫn phụng phịu như con nít không được cho kẹo.

Có lẽ do lúc trước Tĩnh Hảo che chở chàng lớn lên, cho dù hiện tại Minh Tịnh Hàm có đủ thủ đoạn và uy nghi của bậc đế vương, tạo nên rất nhiều thành tựu còn nhiều hơn lúc trước Tĩnh Hảo làm cho chàng, nhưng ở trước mặt Tĩnh Hảo, lại luôn lộ ra tính cách trẻ con, khi giận lại càng giống như làm nũng.

Tĩnh Hảo cười tủm tỉm nhìn hắn, duỗi tay đỡ bụng.

Minh Tịnh Hàm đỡ nàng cẩn thận hơn, giúp nàng chia sẻ bớt gánh nặng, sau đó giọng nhẹ nhàng hơn, “Vậy sau này nàng chỉ có thể nghiêm túc ngắm ta, lúc khen người khác cũng không thể thật lòng.”

“Không thật lòng? Nhưng ta thật sự cảm thấy thám hoa lang đó khá đẹp trai.”

Thú vui xấu của Tĩnh Hạo lại trỗi dậy, vừa nói vừa chú ý đén sắc mặt của Minh Tịnh Hàm.

Quả nhiên nàng vừa nói xong, sắc mặt của Minh Tịnh Hàm lại càng khó coi hơn, sau khi đưa nàng về đến tẩm điện, lại một mình đi đến thư phòng.

Ma ma mới được bệ hạ an bài lại đây không lâu ngó trai ngó phải, tiến lên khuyên, “Nương nương không bằng chịu thua bệ hạ đi, nếu không bệ hạ mà bị con hồ li tinh nào bị câu đi…”

Liếc thấy ánh mắt Tĩnh Hảo nhìn qua vội ngoan ngoãn nuốt câu nói còn dở vào bụng.

Tĩnh Hảo lười biếng dựa vào nệm, cung nữ bên cạnh lập tức tiến lên buông gối dựa cho nàng, để cẩn thận ở vị trí mà hoàng thượng dặn dò trước, khi lui về liếc thấy ma ma còn muốn nói chuyện, biết mục đích của nàng thì cười lạnh.

Muốn lấy lòng nương nương cũng không cần dùng cách này, cái gì mà hồ ly tinh, bệ hạ còn đang ước chỉ có hai người thôi đấy, lại còn sắp có tiểu chủ tử, làm gì có chuyện bao dung thêm người khác.

Quả nhiên chưa đến nửa canh giờ, Minh Tịnh Hàm trở lại, ma ma vừa muốn mở miệng đã bị Trưởng Hỉ sau khi thấy ánh mắt của bệ hạ lướt đến sai người kéo đi, các cung nhân xung quanh rũ tay xuống, yên lặng nhìn bệ hạ sai người nhẹ nhàng kéo bức họa treo khắp tường, mà Hoàng Hậu nương nương hãy còn đang dựa vào giường nệm ngủ ngon.

Minh Tịnh Hàm làm xong hết mọi việc thì rất vừa lòng, quay đầu lại thì thấy Tĩnh Hảo không biết từ bao giờ đã mở to mắt, nhìn vào những bức tranh treo khắp tẩm điện, lại nhìn về cái người trông vô cùng giống người trong những bức tranh kia.

“Chàng chê ta ngày ngày nhìn chàng còn chưa đủ phiền, treo khắp cả phòng cho ta xem nữa?”

Không đợi Minh Tịnh Hàm tức giận, Tĩnh Hảo xoay đầu nghiêm túc đánh giá những bức tranh này, quả nhiên thấy được hơn phân nửa mực còn chưa khô, “Vừa nãy chàng tìm một phát hơn hai chục người vẽ tranh cho mình à?”

Chủ yếu là, “Nửa canh giờ có thể vẽ ra được số tranh này, chàng tìm họa sĩ ở đâu ra mà nhiều vậy?”

Minh Tịnh Hàm đang nghẹn họng nãy giờ cũng không giám tức giận với nàng, nghe thấy những câu hỏi của nàng đều không hỏi đến trọng điểm, trong lòng hơi tủi thân nhưng lại không nỡ cáu nàng, chỉ xem như nàng lại trêu chọc mình rồi vuốt lông làm trò cười, ngồi bên cạnh nàng ôm, đẩy gối đầu ra, ôm nàng vào lòng.

“Ta chỉ muốn cho nàng nhìn ta nhiều hơn, sau này đứa bé sinh ra vừa giống nàng lại vừa giống ta.”

Người khác chỉ xem là chàng đang mong mỏi đứa bé đến muộn này, mà chàng lại chỉ để ý rằng đây là con của hai người, mà điều chàng để ý là đây là trân bảo sau đứng sau Hiền Hiền mà chàng đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có được. Chàng sẽ che chở bé lớn lên, tay cầm tay dạy dỗ, làm chuyện mà một người phụ thân nên làm.

Cho nên, chàng muốn đứa bé này sinh ra giống bọn họ, có đôi mắt, cái miệng của Hiền Hiền, có lông mày và chiếc mũi như của chàng.

Là đời sau của bọn họ, cũng là minh chứng cho tình yêu của bọn họ.

Chàng vừa lộ ra sự khát vọng, lại lộ ra sự thỏa mãn, làm cho Tĩnh Hảo không nỡ trêu đùa chàng, “Giống chàng lại còn giống ta, vậy không phải nên vẽ cả tranh của ta nữa?”

Vỗn dĩ nàng chỉ hùa theo chàng, thế mà Minh Tịnh Hàm vừa nghe đôi mắt sáng rực lên, nâng khuôn mặt nàng lên ra sức mổ vào môi nàng, sau khi ôm nàng thì vội vàng chạy ra ngoài, “Ta đi lấy tranh của nàng.”

Lần này chẳng qua chỉ tốn thời gian một chén trà, chàng đã mang theo một hàng dài người ôm tranh quay lại.

Mỗi một cung nhân đi vào trên tay đều ôm chồng chất bức tranh, số lượng không ít hơn một ngàn.

Hai mươi mấy bức tranh của hắn đều là vừa mới tìm người đến vẽ, vậy mà của Tĩnh Hảo lại có thể lấy ngay ra nhiều như vậy.

Tĩnh Hảo ngồi trên giường nệm, không nói nên lời.

Minh Tịnh Hàm lại tưởng rằng nàng bị sốc, cũng không dám nói trong kho riêng của chàng có riêng hai phòng lớn để tranh của nàng, bên trong còn có tranh chàng vẽ hồi còn là thiếu niên, trong đó hàm chứa tình cảm không thể nào dấu được.

Cũng may lần này chàng không lấy hết số tranh kia ra.

“Số tranh này là của hai tháng trước, Hiền Hiền chọn một lấy một ít, nếu là không hài lòng, ta sẽ vẽ lại cho nàng.”

Đưa tranh cho Hiền Hiền, cho dù có sốt ruột, cũng tuyệt đối sẽ không dùng tranh người khác vẽ.

“Ta không chọn, chàng lấy đại hai bức là được,” Tĩnh Hảo đứng lên, hắn vội vàng chạy qua đỡ nàng, “Chúng ta đi thư phòng, ta vẽ tranh cho chàng.”

Minh Tịnh Hàm ngơ ngác, mãi tới khi Tĩnh Hảo cầm bút bảo hắn tạo dáng tùy ý, hắn nhìn giấy vẽ mới thật sự phục hồi tinh thần lại, “Hiền Hiền nàng muốn vẽ ta?”

Chàng nỗ lực giảm sự hưng phấn trong giọng nói của mình lại, nhưng hiệu quả lại không có mấy, “Vừa rồi không phải nàng nói nhìn ta phiền à?”

“Lừa chàng thôi, ta chỉ nói mát thế thôi.”

Tĩnh Hảo cười, bảo chàng lùi xa một chút, “Thu hết cảm xúc nhộn nhạo trong mắt chàng lại, cái này khó lắm ta vẽ không ra được.”

“Hiền Hiền, ta yêu nàng, trong mắt chỉ có thể thấy nàng, liếc mắt một cái là muốn bên nhau đến già.”

“…”

“Hiền Hiền, chờ nàng vẽ xong bức này, ta muốn giúp nàng vẽ lại cảnh nàng vẽ tranh cho ta, năm bức, không, mười bức.”

“… Được.”

Những cung nhân canh giữ ngoài cung yên lặng nghe, cảm giác nội tâm vẫn chịu thương tổn như hằng ngày.

Bởi vậy, những người lo nương nương bị thất sủng, nên đến tìm hiểu sự thật đi.

Con người thời thời khắc khắc lo lắng mình bị thất sủng rõ ràng là bệ hạ. :v

Tâm bị bệ hạ rải đường thủng thành cái sàng, ngày mai vẫn nên xin nghỉ phép thì hơn. T^T

Không biết đại trụ ca dưới quê còn đợi ta hay không…

P/s: Dạo này trải qua nhiều chuyện nên suy nghĩ cũng thay đổi, gu truyện cũng khác đi. Nhưng mọi người yên trí là mình không drop đâu. :v

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *