Cứu vớt vật hy sinh boss [Edit][Xuyên nhanh]
Phiên ngoại đặc biệt II: Bệ hạ (3)
Hits: 8
Cứu vớt vật hy sinh BOSS – Phiên ngoại đặc biệt II: Bệ hạ (3)
Tác giả: Cố Tô An Tạ Tịch
Editor: AnGing
Bài hát: You Set My World On Fire – Loving Caliber feat. Johanna Dahl
Cảnh An năm thứ hai mươi ba, khi Thái Hậu mất đã nhấc lên một làn gió máu tanh, Bình Tông vừa lên nắm quyền dã chờ không nổi muốn sử dụng quyền sinh sát trong tay, để hoàn toàn được giải phóng khỏi sự cưỡng chế của mẫu thân, khôi phục tư thế oai hùng của bậc Đế Vương.
Nhưng là uy phong của ông talại không có chỗ dùng. Điều ông ta muốn làm nhất hiện tại là phế Thái tử, nhưng lại bị một đám đại thần liều chết can ngăn.
Nếu không phế Thái tử được, vậy chỉ có thể khiến cho Thái tử chết đi.
Đông Cung được phòng bị chặt như thùng sắt khiến ông không đột phá được, mà một nơi to như hoàng cung này, người có suy nghĩ giống như ông ta cũng có vài phần thông tuệ, người này là Tiêu Phi, cũng là mẹ đẻ của Tam Hoàng tử mà dạo gần đây được ông ta sủng ái.
Bình Tông tự mình chuẩn bị gia yến ở tẩm điện của Tiêu Phi.
Tĩnh Hảo hơi cong eo mặc tốt quần áo cho Minh Tịnh Hàm, sau khi trở về từ trại nuôi ngựa đã bị bệnh nặng một trận, sốt nhiều ngày mới lui bớt. Gương mặt phúng phính cũng đã hao gầy rất nhiều, trở nên tái nhợt.
Sùng Minh điện to như vậy, nhưng các cung nhân đứng ở trong một góc lại không dám ho một tiếng nào.
Dụng tâm của Bình Tông quả thực rõ như ban ngày, nếu điện hạ dự tiệc, có thể hoàn chỉnh tồn tại trở về hay không cũng không biết.
Minh Tịnh Hàm duỗi tay để Tĩnh Hảo mặc quần áo cho, nhấp nhấp đôi môi tái nhợt không rên một tiếng, khi Tĩnh Hảo giúp cậu mặc xong định thu tay lại, cậu lại đột nhiên cầm lấy tay nàng.
Còn hơi run rẩy.
Cậu sợ, sợ người có chung dòng máu với cậu kia.
“Điện hạ.” Tĩnh Hảo ngồi xổm xuống, đúng lúc có thể đối diện với tầm mắt của cậu, bàn tay bị cậu nắm cũng dùng sức nắm lại bàn tay của hạt đậu nhỏ, truyền hơi ấm cho đôi tay hơi lạnh lẽo này, “Lát nữa điện hạ không cần lo lắng quá, Hoàng Hậu nương nương sẽ bảo vệ cho ngài.”
Thái tử mà bị phế, kết cục của Hoàng Hậu cũng không cần nói.
Vì ích lợi, nàng ta sẽ tận tâm che chở lợi thế duy nhất này.
Minh Tịnh Hàm nhấp miệng không nói gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, không chút nào che dấu sự ỷ lại trong đó.
“Nô tài tất nhiên sẽ ở bên điện hạ.”
Nàng cảm giác được những ngôn ngữ đơn giản khó mà trấn an được cậu, Tĩnh Hảo buông lỏng tay ôm cậu nhóc mới bốn tuổi vào lòng, cậu chần chờ một chút mới vòng tay ôm lấy cổ của nàng, dựa mặt lên vai nàng, tùy ý để nàng ôm, không có một chút “Uy nghi của Thái tử” nào đi thẳng ra ngoài Sùng Minh điện.
Khi còn cách tẩm điện một đoạn, Tĩnh Hảo buông lỏng tay để cậu xuống, lui ra phía sau một bước, hạ mắt đứng ở cánh cung, hạt đậu nhỏ phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Thấy Thái tử vào tẩm điện, Bình Tông đang ngồi trên ghế và Tam hoàng tử đang uống rượu lập tức trầm sắc mặt, lộ ra sự tham lam không chút nào che dấu, mà Tiêu phi ở bên cạnh nâng gương mặt tươi cười đón chào, đồng thời mời Hoàng Hậu vừa đến ngồi lên tọa, cung kính ngồi ở phía dưới.
Yến tiệc đã qua một nửa, nhưng những món thức ăn tinh xảo trước mặt Minh Tịnh Hàm vẫn chưa bị động vào dù chỉ một miếng.
Bình Tông ngồi trên chủ tọa nhăn chặt mày, chỉ vào thái giám bên cạnh bưng da vịt lại, “Thái tử hôm nay ăn uống không tốt, nếu không ngại thì thử khai vị bằng món này xem.”
Minh Tịnh Hàm đứng dậy hành lễ nói cảm tạ, sau khi nhận lại để sang một bên.
Bình Tông sắc mặt chợt âm trầm, không khí trong điện đều căng chặt lên.
“Thái Tử điện hạ hình như không thích món này? Đều do thần thiếp, thấy Tam hoàng tử thích nên tự tiện làm chủ bảo bọn họ chuẩn bị một mâm này, chỉ là điện hạ nếu không ngại thì nếm thử hương vị, có lẽ cũng khá được đấy.”
Người đánh vỡ không khí lại là Tiêu phi, nàng đưa ánh mắt về phía Tam hoàng tử đang đùa giỡn thị nữ dưới tòa, người sau mê mang hai tiếng mới phản ứng lại, duỗi chiếc đũa gắp miếng da vịt trước mặt Minh Tịnh Hàm vào miệng.
“Thập nhất hoàng đệ vẫn nên nếm thử đi, hương vị này quả thật không tồi.”
Trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Minh Tịnh Hàm không thèm liếc cậu ta một cái, “Thánh nhân dạy, ăn không nói, ngủ không bàn luận. Tam hoàng huynh vẫn nên im lặng thì tốt hơn.”
Tam hoàng tử nhất thời tức giận, Tiêu phi bước nhanh lại đây ngăn cản cậu ta, cười ấm áp, “Tam hoàng huynh của người có ý tốt, lại bị Thái Tử điện hạ oán trách, chỉ là đồ ăn vô tội, thánh nhân còn từng nói, trưởng giả ban, không thể từ, Thái Tử điện hạ phải nể mặt phụ hoàng của ngươi, cũng nên nếm thử.”
“Hàm nhi quý vì là Thái tử của một quốc gia, không muốn ăn một món đồ ăn, thật ra Tiêu phi nhà ngươi nói nhiều như vậy, khi nào thì đến phiên một người còn chưa được tính là nương nương của chính cung như ngươi tới quản chuyện của con vợ cả vậy?”
Hoàng Hậu khi đặt câu hỏi đã hơi chứa sự tức giận, thủ đoạn trong hậu cung, đó là uống cùng một chén trà nhỏ cũng có khả năng trúng độc, huống chi một mâm đồ ăn, nơi có thể xuống tay quá nhiều.
Đáng giận là tên hoàng đế kia lại mặc kệ ả tiện nhân này.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu phi, quay đầu nhìn về phía Bình Tông, “Hàm nhi phong hàn chưa khỏi, không thể ăn nhiều da vịt.”
Bình Tông há mồm đang định nói chuyện, Tiêu phi ở phía đối diện đã nhanh nhảu chớp mắt với ông ta, khiến ông ta sửa miệng, nở một nụ cười giả tạo, “Nếu bị phong hàn chưa khỏi, vậy đưa chung trà cam lộ này cho Thái tử đi, chớ lại nói trẫm làm phụ hoàng, không đem Thái tử để vào mắt một chút nào.”
Ông ta đã nói đến vậy, nếu Minh Tịnh Hàm nếu không uống trà này, cũng tương đương là bằng chứng không đem xem phụ hoàng mình ra gì.
Nụ cười của Tiêu phi càng thêm chân thành hơn.
Hoàng Hậu hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, “Sợ là trà này cũng uống không được, Hàm nhi đêm qua đã ăn đồ ăn tương khắc…”
Nàng còn chưa nói xong, thái phó sau khi Hoàng Hậu được tin bệ hạ muốn tổ chức gia yến vội vàng thúc giục tới cứu nguy đã ở ngoài cửa cầu kiến bệ hạ, nói là có chuyện quân cơ đại sự.
Đại sự có hay không không quan trọng, chỉ là chuyện Bình Tông muốn làm bị vạch trần, nếu Thái tử xảy ra chuyện vào lúc này, tội danh giết con của ông ta sẽ vĩnh viễn đội trên đầu.
Bình Tông oán hận quét đổ hết thức ăn trên bàn xuống đất, “Thân thể Thái tử ôm bệnh nhẹ, đến nỗi món gì cũng không thể ăn được, người hầu ở Sùng Minh làm cái gì vậy?!”
Ông quay đầu nhìn chằm chằm cung nhân Sùng Minh điện đang hốt hoảng quỳ đầy đất, khi tầm mắt xẹt qua đỉnh đầu Tĩnh Hảo thì rõ ràng nhìn thấy vừa rồi Minh Tịnh Hàm vẫn luôn duy trì trấn định đã hơi hơi biến sắc, như muốn đứng dậy ngăn trở thái giám kia.
Hồi ức lúc trước ở trại nuôi ngựa lại nảy lên, Bình Tông nhớ lại tên thái giám lúc đó dám dùng Thái Hậu để đe dọa hắn, giục ngựa đi cứu Minh Tịnh Hàm.
Còn ở chỗ này biểu diễn chủ tớ tình thâm.
Trong lòng ông ta thoải mái, duỗi tay chỉ vào Tĩnh Hảo, “Đây là quản sự của Sùng Minh điện? Hầu hạ Thái tử bất lực, thất trách, kéo đi xuống đánh tám mươi đại bản cho trẫm.”
Tám mươi đại bản đánh xuống, chín phần là phải chết.
Minh Tịnh Hàm ngồi bật dậy, mở miệng vừa định nói chuyện, Hoàng Hậu đã vội vàng túm chặt cậu, ấn đầu cậu xuống để cung tiễn thánh giá, quay đầu lại vẻ mặt hận sắt không thành thép, “Mẫu hậu vì bảo hộ ngươi tốn bao nhiêu sức lực, ngươi lại định vì một cái nô tài mà muốn đối nghịch với phụ hoàng ngươi?”
Nàng ta phất phất tay, nhìn Tĩnh Hảo đã bị kéo xuống, giọng điệu nhẹ nhàng, “Được rồi, đợi lát nữa mẫu hậu sẽ sai người chuẩn bị quan tài cho nàng ta để hậu táng.”
Trong lúc mơ màng Tĩnh Hảo đã nghe được tiếng quát cuồng nộ đến mức khàn khàn của hạt đậu nhỏ, cố gắng mở to mắt, đã thấy hạt đậu nhỏ còn chưa cao đến eo nàng ngồi xổm xuống đất, cuộn tròn thành quả bóng, tiếng khóc nặng nề lại áp lực, như là tiếng một con thú nhỏ đang than khóc.
“Điện hạ…”
Giọng nói của nàng yếu ớt nghẹn ngào, Minh Tịnh Hàm đang khóc đến nghiêm túc nháy mắt phản ứng, nhanh chóng chạy sang bổ nhào lên giường nàng, vùi đầu vào lòng ngực nàng.
Tuy rằng bây giờ nói đến chuyện này có chút chậm, nhưng Tĩnh Hảo vẫn vì bầu ngực chưa phát triển lớn của mình mà thở phào nhẹ nhõm.
“Điện hạ,” nàng hơi động chiếc đùi đang đau đến chết lặng, “Giúp nô tài lật người, nằm như vậy rất đau.”
Nàng phải chảy đầm đìa mồ hôi lạnh trên cái ót mới quay mặt lại được, Minh Tịnh Hàm nhìn cái lưng và hai chân máu me hỗn độn phía sau nàng, từng giọt nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt vốn đã khóc đến sưng đỏ chảy xuống dưới.
Tĩnh Hảo thấy cậu khóc mà đau lòng.
“Điện hạ đừng khóc.” Nàng nâng một cánh tay lên, vốn chỉ muốn giúp cậu lau hết nước mắt đi, kết quả sau khi tiểu đậu đinh sửng sốt thì rất nhanh chui vào bên trong cánh tay của nàng, ngoan ngoãn đẩy cánh tay của nàng lên vai mình, tạo thành một tư thế ôm ấp, chui vào lòng nàng, hận không thể nhét bản thân vào ngực nàng.
“Là ta vô dụng, ta không bảo vệ được bản thân, cũng không bảo vệ được Hiền Hiền.”
Giọng nói mềm như bông nghẹn ngào càng thêm đáng thương, tay cậu chụp trước ngực Tĩnh Hảo, cầm chắc tới mức như đang bám vào một gốc rơm rạ cuối cùng, “Hiền Hiền, ta hận ông ta, ta sẽ không bao giờ xem ông ta như phụ hoàng nữa.”
“Ông ta để cho ta xem người khác đánh người, chính là muốn để ta khóc lóc cầu xin ông ta,” hận ý lạnh lẽo đối lập với giọng nói mềm mại của trẻ con, “Ta không cầu xin ông ta, ta hận ông ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ông ta, giết sạch bọn họ.”
“Bọn họ đánh ngươi, ta sẽ giết sạch bọn họ!”
“Điện hạ.” Tĩnh Hảo hạ giọng áp đi giọng nói lạnh lẽo của cậu, trong lòng đã âm thầm bằm thây tên Bình Tông khùng điên dám để cho một đứa trẻ 4 tuổi đi xem trượng hình mấy lần, hơn nữa trong lúc hành hình nàng không thấy bóng dáng Minh Tịnh Hàm đâu, chứng tỏ lúc cậu tới, nàng đã bị đánh tới mức mất đi tri giá, hình ảnh mà cậu nhìn thấy chắc chắn vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh người mình quan tâm máu me be bét lại không thể ngăn cản, Bình Tông bị hận chết cũng không đủ.
“Điện hạ hận ông ta cũng không sao, nhưng bệ hạ không nên hận những người hành hình,” Tĩnh Hảo vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng nói, “Những người đó trước kia chưa từng quen biết nô tài, đánh nô tài cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, nếu điện hạ bởi vậy mà ghi hận bọn họ, còn bọn họ lại vì thế lại hận ngược lại điện hạ, chuyện này tính tới bao giờ mới xong?”
Rốt cuộc nàng cũng đang bị thương nặng, nói được mấy câu vừa chậm vừa tốn sức, chỉ là Minh Tịnh Hàm thân là đế vương, nếu là khi còn nhỏ đã dưỡng thành tính cách bạo ngược và hay mang thù thì sau này người chịu khổ sẽ là bá tánh.
Đến lúc đó thủ phạm Bình Tông chắc chắn sẽ vô cùng đắc ý.
“Hơn nữa điện hạ không hề vô dụng, vừa nãy bệ hạ còn giúp nô tài lật người đấy thôi? Nằm như thế, nô tài đỡ đau hơn hẳn.” Tĩnh Hảo sờ cái đầu tròn đang ngẩng lên, đôi mắt hiếm thấy lóe sáng như vậy, “Hiện tại nô tại cần bôi thuốc, không biết có thể nhờ điện hạ được không?”
Minh Tịnh Hàm dùng sức gật đầu trả lời, thật cẩn thận theo lời nàng đi kiếm thuốc.
Tĩnh Hảo nằm bò, cẩn thận mở ra miệng vết thương, “Miệng vết thương của nô tài có hơi đáng sợ, điện hạ sẽ không bị dọa đấy chứ?”
Đúng lúc Minh Tịnh Hàm vừa bị miệng vết thương dọa tới mức muốn nhắm mắt lại chột dạ lắc đầu, đồng thời cưỡng bách chính mình đưa tầm mắt nhìn chăm chú vào nơi bị đánh mau me be bét đó, cẩn thận bôi thuốc lên.
Tĩnh Hảo cắn răng chịu đau, “Nô tài bị thương khó coi như vậy, sau khi điện hạ nhìn thấy đừng có nhớ kỹ đấy, nếu không sau này nô tài không dám đi lại trước mặt điện hạ đâu.”
Minh Tịnh Hàm dùng sức lắc đầu, “Hiền Hiền không khó coi.”
Cậu khựng lại, cảm thấy bản thân vẫn khá là ngoan với HIền Hiền, “Ta sẽ không nhớ kỹ bộ dạng khó coi bây giờ của Hiền Hiền.”
Tĩnh Hảo phân tán lực chú ý, có hơi muốn khịa lại câu nói không khó nhìn của cậu, mở mồm lại thay đổi lời, “Bảo đảm trong mộng cũng sẽ không mơ thấy sao?”
“Ta bảo đảm.”
Sau khi gian nan bôi xong thuốc, Tĩnh Hảo cố gắng tỉnh táo lại chút, chỉ cảm thấy hạt đậu nhỏ lại chui vào lòng nàng, còn cọ cọ mấy cái, ngoan ngoan ôm lấy nàng nhắm mắt lại.
“Hiền Hiền, ta cũng có ích đúng không?”
Tĩnh Hảo mơ mơ màng màng gật đầu, khi cúi đầu khi khóe miệng đụng phải một thứ mềm mại, còn bị nhẹ nhàng liếm láp.
Cậu dùng sức cọ tới cọ lui trước ngực Hiền Hiền trước, lúc buồn ngủ vô thức liếm liếm khóe miệng của Hiền Hiền.
Minh Tịnh Hàm tỉnh lại sau giấc mộng, ngồi yên ở trên giường hồi ức lại cảnh tượng trong mộng, thứ nhớ rõ nhất là sống lưng của Hiền Hiền, không bị thương còn trắng nõn nà nữa.
Lúc bôi thuốc cậu còn duỗi tay sờ lên.
Mới vừa hiểu rõ cảm giác nhão dính giữa hai chân là gì, thiếu niên ngồi yên trên long sàng, các loại cảm xúc thi nhau quay cuồng, không tự chủ nhìn về phía cửa số phía đối diện.
Đó là do cậu cố tình sai người làm ra, đối diện với tiểu viện của Hiền Hiền.
Trong đầu cậu lại xuất hiện tấm lưng trắng nõn điểm xuyết mái tóc đen bóng ngày đó cậu xông vào nhìn thấy.
Hiền Hiền ở bên cạnh cậu, cũng ở trong mộng của cậu.
Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn