SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 26: Tên vô lại ở thập niên 90 (9)

Hits: 92

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 26: Tên vô lại ở thập niên 90 (9)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Thở – Da LAB ft. Juky San

Đêm khuya, trong khách sạn sang quý, một đôi vợ chồng mới cưới đang thấp thỏm ngồi trên giường, cổ vũ lẫn nhau.

“Không sao, cho dù thật sự có, chúng ta chỉ cần cẩn thận hơn là được, chờ sau khi sinh ra để anh trông, em vẫn cứ đi học thôi.”

Nghe người đàn ông bên cạnh mình an ủi, Dịch Chỉ Lan thả lỏng một chút, hai người cùng nhau nhìn về phía mặt trên.

Hai vạch.

Thật sự có.

Dịch Chỉ Lan còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Vệ Minh Ngôn nắm lấy tay, đôi mắt người đàn ông này sáng lấp lánh ngập tràn hưng phấn, hoàn toàn không còn sự ổn trọng vừa nãy khi an ủi cô nữa, “Lan Lan, anh sắp được làm cha rồi!”

“Chúng mình có con rồi!”

Căn bản không kịp để Dịch Chỉ Lan có thời gian hoang mang nghĩ ngợi, Vệ Minh Ngôn nở nụ cười, vô cùng kích động bắt đầu lên kế hoạch, “Chúng ta phải mua một chiếc giường em bé, quần áo trẻ con, còn cả đồ chơi con nít nữa…”

Nói xong, giọng anh còn lạc cả đi.

Dịch Chỉ Lan thật sự không nghĩ rằng người yêu mình sẽ có phản ứng như vậy, rốt cuộc trong ấn tượng của cô, hình tượng của Vệ Minh Ngôn đều vô cùng ổn trọng, giống như một cây đại thụ vậy, che chở cô.

Cầu hôn, kết hôn, đi tới thành phố xa lạ này, anh đều đã lên kế hoạch đâu vào đấy hết cả rồi, thậm chí ngay cả que thử thai hôm nay cùng là do Vệ Minh Ngôn lấy ra.

Mà giờ đây, đôi mắt anh thậm chỉ còn đỏ ửng lên.

Dịch Chỉ Lan giật mình, cô theo bản năng ôm lấy chồng mình, trong lòng hơi bất an.

Vệ Minh Ngôn giống như một đứa trẻ, dựa lên vai cô, giọng nói từ tính dễ nghe hằng ngày nay lại khàn đi, anh nhẹ nhàng nói, “Em có biết không Lan Lan? Khi còn nhỏ mỗi khi bị người đàn ông kia đánh, anh đều nghĩ rằng, nếu anh có con, nhất định sẽ yêu thương nó, bảo vệ, che chở nó, sẽ không đánh nó, cũng sẽ không để cho ai bắt nạt con mình cả.”

“Ngày xưa mỗi lần nhìn thấy những món đồ chơi trong tay tụi trẻ con, anh đều tưởng tượng rằng, đợi sau này khi anh trở nên giàu có rồi, nhất định cũng sẽ mua đồ chơi cho con mình, khiến cho nó được tất cả mọi người trong thôn hâm mộ, hâm mộ nó có một người cha tốt.”

Hắn trở tay ôm cô, ngửi mùi hương thơm dịu trên người cô, khàn giọng nói, “Cảm ơn em, khiến cho anh trở thành một người cha.”

Nghe người yêu nói, Dịch Chỉ Lan vô cùng đau lòng, những bất an khi lần đầu làm mẹ và những nỗi lo sợ, hoang mang cũng từ từ biến mất.

Cô biết rằng, giờ đây người đàn ông tưởng chừng như vô cùng mạnh mẽ này đang rất cần mình an ủi.

Ngón tay mảnh khảnh của cô đặt lên tay hắn, cô nói một cách chắc chắn, “Minh Ngôn. anh nhất định sẽ là một người cha tốt.”

Có lẽ là do nhắc lại chuyện quá khứ, đôi mắt Vệ Minh ngôn còn đỏ ửng, gương mặt cũng lộ ra một nụ cười ngờ nghệch, anh dán mặt lại gần, đặt môi hôn lên trán cô.

Dịu dàng nói, “Lan Lan, Em cũng sẽ là một người mẹ tốt.”

Hai người nằm ở trên giường, thân mật dựa sát vào nhau, tắt đèn, nhưng không ai ngủ được.

“Nghe nói trẻ con trong bụng mẹ sẽ cựa quậy, hay là anh nghe thử một chút?”

Dịch Chỉ Lan hơi chần chừ, “Thật sự sẽ cử động à?”

“Anh cũng chỉ nghe nói vậy, thử một chút xem!”

Vì thế trong bóng tối, Dịch Chỉ Lan dựa vào tường, cảm nhận được người yêu dán đầu lên bụng mình, một hồi lâu cũng không thấy có chút động tĩnh gì, cô không nhịn được cất tiếng hỏi, “Có động không?”

“Hình như là không…” Vệ Minh Ngôn mất mát trả lời, làm nũng hỏi, “Hay là con không thích anh?”

Mới làm mẹ nên Dịch Chỉ Lan cũng không hiểu, cô vuốt ve bụng mình, chần chờ nói, “Hay là con còn nhỏ quá?”

“Không sao, không sao, lớn nhanh như thổi ấy mà.” Anh tự an ủi mình, lại vui vẻ hớn hở.

Anh không còn định nghe thai động nữa, nằm lại chỗ cũ, ôm lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”

Dịch Chỉ Lan quả nhiên ngủ mất, nằm trong lòng chồng mình, tay đặt lên bụng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong giấc mơ, mọi thứ đều trắng xóa, có một đứa bé mũm mĩm ngậm ngón tay nhìn cô.

Thấy cô đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng, “Mẹ ơi.”

Dịch Chỉ Lan vui mừng, ngạc nhiên lại gần, bế nó lên, đứa bé thơm cô một cái, ê a nói chuyện, “Con rất yêu bố mẹ đấy.”

Cô gái dựa lên cánh tay của Vệ Minh Ngôn, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

Ba mẹ cũng yêu con.

***

Mợ Dịch làm xong hết việc, xoa bóp cái eo hơi đau mỏi, tuy rằng Vệ Minh Ngôn cho bà 3000 đồng, nhưng trong mắt bà, đó chính là tiền của cháu gái, không thể đụng đụng vào!

Cho nên cần làm việc bà vẫn làm, giống như trước đây vậy.

Trên đường đi, bà đột nhiên nhìn thấy người đàn bà nổi danh lắm mồm đang bù lu bù loa nói xấu, “Kết hôn đã một tháng mà không về nhà, ai biết được có uẩn khúc gì không, không phải hôm kết con được cho 3000 đồng sao? Tôi chưa từng thấy bà ta lôi ra dùng, nói không chừng ông Ba là bị người ta lừa rồi, du côn đúng là du côn, sao có thể biến thành ông chủ lớn được.”

Mợ Dịch nghe xong mặt trầm xuống, bà và lắm mồm chưa bao giờ hợp nhau, nói đúng hơn là lắm mồm đơn phương ghét bà.

Tuổi tác hai người tương đương, đều sinh con gái, sinh trùng tháng, thai đầu sinh con gái, ở trong cái làng trọng nam khinh nữ này mà nói, nhất định sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Ai biết được chồng của bà ta ghét bỏ con gái mình, cho nên cũng ghét lây lắm mồm, bà ta còn chưa ở cữ xong, trái lại chú Dịch không hề ghét bỏ thậm chí còn tận tâm hầu hạ vợ mình ở cữ, không hề để cho bà đụng vào nước lạnh.

Lắm mồm không dám hận chồng mình, lại có đối lập, thành ra bà ta ghét mợ Dịch, bình thường nói xấu vô kể, tháng trước bà ta gả con gái lên trấn trên, bà ta lên đi ở một tuần, không ngờ khi trở về tất cả mọi người trong thôn đều đang nói về chuyện của tên du côn, cho nhà họ Dịch bao nhiêu tiền, cưới được Dịch Chỉ Lan.

Bà ta liền xem như đã nắm được nhược điểm của mợ Dịch, bắt đầu nói xấu khắp nơi, một mực chắc chắn rằng mọi người trong thôn đã bị tên du côn lừa, nhà họ Dịch bị lừa mất con gái rồi.

Mặt mợ Dịch hầm hầm, đi tới trước mặt lắm mồm, “Tôi còn phải làm việc, không tiện mang theo ba ngàn đồng, nếu bà muốn xem tới thế, thì bây giờ về nhà tôi mà xem!”

Thầy bà chắc chắn như thế, lắm mồm hơi chột dạ, nhưng sau đó vẫn tiếp tục mạnh mồm, “Lừa ai đấy, tôi nghe nói hôm đó du côn cho ba ngàn đồng, nếu các người thật sự có tiền sao còn phải thức khuya dậy sớm làm việc.”

“Đã hơn một tháng còn chưa về thăm nhà lần nào, ngày lại mặt cũng không thấy mặt mũi đâu, nhìn là biết mấy người đã bị tên du côn lừa rồi, trong thôn ai mà không biết tên du côn cơ chứ, nói không chừng cũng giống mấy ông chủ kia rồi, nuôi tình nhân bên ngoài, bà còn trông cậy vào cậu ta á? Chết cười…”

“Bà!”

Mợ Dịch sắp cáu tới nơi thì từ phía xa xa truyền tới âm thanh động cơ, lắm mồm hết hồn, vội vàng quay đầu lại  xem thì thấy một chiếc xe xinh đẹp đang lăn bánh trên con đường gồ gề, đi tới trước mặt các bà.

Cửa xe mở ra, Vệ Minh Ngôn xuống xe trước, sau đó đi qua bên kia mở cửa, vô cùng cẩn thận đỡ Dịch Chỉ Lan đang mặc một bộ váy xinh đẹp xuống xe.

“Lan Lan?” Mợ Dịch vội vàng chạy tới đón, “Sao các con lại quay về thế?”

Dịch Chỉ Lan còn chưa kịp trả lời, Vệ Minh Ngôn đã cười nói, “Một tháng vừa qua bọn con đi mua một ít đồ trong thành phố, tính đợi sau khi gom đủ thì mang về, bây giờ không phải đã đủ rồi sao? Mợ, mợ vừa đi đâu về đấy?”

“Mợ mới đi làm ruộng về, ai nhà, sao các con về mà không nói trước một tiếng, trong nhà chưa chuẩn bị gì cả, mợ phải đi bảo cậu hai đứa đi giết gà đã.”

Bây giờ mợ Dịch không còn tâm trí nhớ tới chuyện khó chịu ban nãy, mới một tháng không gặp mà cháu gái đã trắng trẻo, xinh đẹp như con gái thành phố, bà rất vui.

“Mợ, sau này mợ đừng đi làm ruộng nữa, để con và Chỉ Lan nuôi hai người, mợ và cậu con phải ngồi hưởng phúc đi thôi.”

Nghe người yêu nói, Dịch Chỉ Lan cũng gật đầu lia lịa, “Đúng vậy mợ à, mợ không biết đầu Minh Ngôn anh ấy giỏi lắm đấy, anh ấy mở một công ty ở thành phố A, ngày nào cũng đông khách, kiếm được nhiều tiền lắm.”

“Kiếm được tiền thì tốt rồi.” Mợ Dịch trìu mến nhìn hai người, đôi mắt tràn ngập sự vui mừng khi biết cháu gái sống sung sướng.

“Đi, chúng ta về nhà thôi, lần này Minh Ngôn mua nhiều đồ lắm, bảo đảm khiến hai người vui vẻ luôn.”

“Đúng thế, con còn mua rượu nữa, đêm nay phải uống một chầu với cậu thôi.”

Hai người trẻ tuổi nói cười khanh khách đỡ mợ Dịch lên xe, vừa nhìn là biết là hai người thật sự rất kính trọng bà.

Vệ Minh Ngôn cầm cái cuốc, đang định lên xe mới nhớ ra còn có người khác, quay đầu nói với một đám người đang ngây ra như phỗng trước mặt, “Bác à, cháu đón mợ cháu về trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện tiếp nhé.”

Lắm mồm không còn hăng hái như trước đó nữa, chột dạ gật đầu, nhìn chiếc xe đẹp đẽ kia lái về phía nhà họ Dịch.

Mợ Dịch ngồi trong xe, ngoái đầu nhìn ra phía sau, thấy mấy người đó vẫn còn đứng tại chỗ không nhịn được nở nụ cười.

Ai nói Lan Lan nhà bà không hiếu thảo cơ chứ, nhìn khắp xem cả thôn có ai được ngồi xe như bà đâu!

Sau một tháng, Lan Lan đi học trong thành phố và Vệ Minh Ngôn cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ.

Lại còn mang một đống đồ về nhà!

Thôn nhỏ bần cùng oanh động hẳn lên, náo nhiệt như ăn Tết, mọi người chen chúc chạy tới nhà họ Dịch để hóng chuyện.

Mọi người trong phòng đang dọn dẹp đồ đạc, cậu Dịch cười nhăn tít cả mặt lại, gương mặt dãi nắng dầm mưa như trẻ ra vài tuổi.

“Tôi đã bảo không cần rồi nhưng Minh Ngôn cứ nhất quyết phải mua, còn bảo là mợ nó lớn tuổi không nên đụng vào nước lạnh, thằng bé mua hẳn một chiếc máy giặt, nghe nói là trấn trên còn không có đâu, thằng bé này thật thà quá đi.”

“Đúng vậy, Lan Lan đi bệnh viện kiểm tra, mang thai, Minh Ngôn vui vẻ lắm, chở con bé về báo cho chúng ta biết tin tốt này.”

So với cậu Dịch khoe khoang trắng trợn thì mợ Dịch đơn giản hơn, bà đứng ở cạnh cửa, thẳng lưng nói chuyện với các bà các chị trong thôn, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên người lắm mồm, “Minh Ngôn mua điện thoại di động cho tôi và cậu nó, tiện hơn điện thoại bàn nhiều.”

“Thằng bé này còn nói, mua di động rồi sau này chúng tôi có thể thường xuyên liên lạc với nhau, giống như đang nói chuyện mặt đối mặt vậy, nhìn này, đẹp không?”

Mấy bà thím vây quanh mợ Dịch, thi thoảng cảm thán mấy câu.

“Mợ nó à, cái này tốn bao nhiêu tiền vậy?”

Mợ Dịch nghẹn họng, đúng thật bà không biết nó tốn bao nhiều tiền.

Đúng lúc Vệ Minh Ngôn vừa gọi người nâng TV lên, tiện mồm đáp một câu, “Một ngàn rưỡi, tặng kèm sim.”

Mọi người hít hà một hơi, một ngàn rưỡi!

Cho dù bọn họ nhịn ăn nhịn uống, liều mạng làm việc ba năm trời cũng không kiếm nổi một ngàn rưỡi.

Nhiều tiền như thế, hai người này chỉ là quan hệ cậu mợ – cháu rể thôi mà Vệ Minh Ngôn nỡ bỏ tiền ra mua di động cho hai vợ chồng già này!

Mợ Dịch cũng đứng hình, món đồ nhỏ xinh trên tay bà mà tốn những một ngàn rưỡi?

Bà xây nhà cũng không tốn nhiều tiền như thế!

Dưới lời khen ngợi của mọi người, mợ Dịch cố gắng biểu hiện thật bình tĩnh, không để lộ ra rằng mình đang kinh hồn táng đảm.

Lan Lan nhà bà là sinh viên đó, bà không thể biểu hiện như nhà quê lên tỉnh được.

Bà đang định khen Vệ Minh Ngôn tiếp thì chợt thấy lắm mồm xám xịt chạy trốn trong đám người.

Vệ Minh Ngôn đi lới bên cạnh Dịch Chỉ Lan, cô đang tò mò ngồi trên giường ngóng ra cửa sổ, thấy người yêu mình bước vào, cô quay đầu lại hỏi, “Anh vừa nói gì với các cô các bác thế? Em thấy họ đổi sắc mặt.”

“Không có gì, chỉ là cho mợ phổng mũi một chút thôi.”

Người đàn ông anh tuấn cười, nhẹ nhàng tiến lại gần cô gái, “Khen thưởng cho anh một chút đi nào.”

Dịch Chỉ Lan đỏ mặt đẩy anh một cái, cuối cùng vẫn ngượng ngùng thơm lên má anh.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *