SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 25: Tên vô lại ở thập niên 90 (5-8) (1)

Hits: 99

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 25.1: Tên vô lại ở thập niên 90 (5-8) (1)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Bảo Vật Trời Ban – Tiết Chi Khiêm

Vừa tiến đến đã thấy toàn bộ người trong phòng đang nhìn mình, anhhơi ngượng ngùng đứng lại, nhìn về phía mợ Dịch đang ngơ ngác nhìn tới nói, “Mợ, mợ xem cháu đi, có dây xích vàng, có xe bên ngoài, còn cả bao tải tiền này nữa, đều giống với yêu cầu của mợ, ừm, chuyện đó, cháu…”

Anh vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Dịch Chỉ Lan, “Chuyện hôn sự của cháu với Lan Lan, cần cậu mợ đồng ý một chút.”

Sau khi nói xong, Vệ Minh Ngôn mới cảm thấy bọn họ khác thường, nghi ngờ nhíu mày lại, “Sao mọi người đều đang khóc thế? Làm sao vậy?”

“Trong phòng có rất nhiều người nhưng cố tình không có ai trả lời anh.

Không phải không muốn nói, mà là bị khiếp sợ không nói nên lời.

Du côn? Cậu ta lái xe trở về?

Nghĩ tới thời điểm một tháng trước cậu ta thề non hẹn biển nói muốn vác theo hai ngàn trở về bọn họ còn âm thầm không tin, kết quả cậu ta đã thật sự lái xe quay về.

Lúc trước bọn họ còn nói nhà họ Dịch đáng thương, có một đứa con gái như vậy, kết quả vừa mới đồng tình chưa được bao lâu, một cậu con rể vàng đã giáng từ trên trời xuống.

Cuối cùng vẫn là cậu Dịch phản ứng lại trước, ông cứng đờ há mồm, dùng giọng nói khô khốc hỏi chuyện, “Xe, là của cậu?”

“Đúng vậy, không phải ngày mai Lan Lan phải đi học sao? Ngồi tàu hỏa đi không tiện, cháu muốn mua một chiếc xe, đến lúc đó trực tiếp đi tới trường học, còn tiện mang theo hành lý, vốn dĩ cháu có thể về sớm hơn, nhưng mua xe tốn thời gian, lại còn phải lái xe về, may mà còn kịp.

Vệ Minh Ngôn nói, mắt lại không nhịn được dừng trên người Dịch Chỉ Lan cũng chưa phản ứng lại kịp, bộ dạng yêu say đắm này của anh khiến cho mọi người hồi thần lại.

“Du côn, cậu, cậu phát tài à?”

“Cũng không hẳn là phát tải, cháu lên xe tải của người ta, đi theo bán hàng khắp nơi, sau đó kiếm lời được một ít tiền thì đầu tư một ít cổ phần, may mắn nên kiếm được nhiều lợi nhuận.

Chàng trai nói xong, lại hỏi lại, “Mọi người làm sao thế? Sao đều lại đây hết vậy?”

Cách nói chuyện của anh vẫn giống như xưa, khiến cho mọi người không cảm giác như đang nằm mơ nữa, mồm năm miệng mười kể lại mọi chuyện.

“Thật quá đáng! Để cháu đi tìm bọn chúng!”

Thấy Vệ Minh Ngôn xoay người định đi, những người khác vội vàng ngăn cản anh lại, “Cậu đi cũng vô dụng, chiều nay bọn họ đi từ nhà chú ba ra đã ngồi tàu hỏa đi rồi, bây giờ có đuổi cũng không kịp.

Có gặp người cũng không đuổi kịp, Vệ Minh Ngôn đơn giản đi tới trước mặt cậu mợ Dịch an ủi, “Cậu, mợ, hai người cũng đừng lo, cháu có tiền, Lan Lan vẫn có thể vào đại học, hai người cũng được hưởng hạnh phúc, từ nay để cho cháu và Lan Lan hiếu thuận hai người đi.”

Hai người già còn chưa kịp thích ứng lại, không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Vừa rồi con khóc rống lên vì làm mất học phí của Lan Lan, nháy mắt du côn lại biến thành ông chủ lớn.

Không riêng gì bọn họ, người trong thôn cũng cảm thấy việc này xảy ra quá nhanh.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào cũng là chuyện tốt.

Biết bọn họ còn phải bàn chuyện hôn sự, những người khác nói thêm mấy câu rồi cũng đi về.

Chỉ là trong lòng vô cùng kích động, lại không thể tin được, chỉ hận không thể túm được một người không biết chuyện để kể cho bọn họ nghe chuyện vừa mới xảy ra.

Hiện giờ trong thôn không có hoạt động giải trí nào khác, ngày thường sau khi làm xong việc đều tụm năm tụm bảy nói chuyện bát quái, cho nên tin tức cũng truyền đi đặc biệt nhanh.

Chuyện du côn lái xe hơi, đeo vòng vàng trở về có lẽ chưa tới một đêm thì cả thôn đều sẽ biết.

Đám người đi rồi, Vệ Minh Ngôn bước đến bên cạnh Dịch Chỉ Lan, móc một cái vòng cổ bạc trong túi ra đưa cho cô.

“Lan Lan, anh mua cho em này.”

Nói xong anh lại sợ Dịch Chỉ Lan hiểu lầm rằng mình không mua vàng cho cô, vội vàng giải thích, “Anh thấy bọn họ đeo vòng vàng không đẹp tí nào, thấy màu trắng vẫn đẹp hơn nên mới mua vòng bạc cho em, hiện giờ trong thành phố lưu hành nhất là loại vòng này, em mà đeo lên chắc chắn vô cùng đẹp cho mà xem.”

Giờ phút này Dịch Chỉ Lan cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, cô ngơ ngác đón lấy vòng cổ, “Minh Ngôn…”

“Anh đã nói sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc!”

Cô gái ngơ ngẩn nhìn về phía người yêu, nụ cười của anh mang theo một chút trẻ con, còn có một chút đắc ý nữa, “Sau này, em sẽ không phải chịu khổ nữa.”

Nói rồi, anh ước lượng bao tải, mở ra cho Dịch Chỉ Lan nhìn, “Xem, toàn bộ chỗ tiền này đều là của chúng ta.”

Nhìn bên trong toàn là tiền, Dịch Chỉ Lan hoảng hốt, “Sao lại phải bỏ vào bao tải đựng?”

“Mợ em muốn thế.”

Anh nói như đúng rồi, “Xích vàng, lái xe, còn phải kiếm được một bao tải tiền, điều này là cô Trần nói lại với anh.”

Nói rồi hắn nhìn về phía mợ Dịch còn ngơ ngác tới mức quên cả khóc, “Đúng không hả mợ?”

Mợ Dịch:… Bà chỉ thuận mồm nói thế thôi.

Ai mà ngờ du côn lại thật sự làm được cơ chứ!

Chuyện tới nước này rồi, chuyện kết hôn của hai người cũng không trì hoãn thêm nữa.

Chỉ là thời gian kết hôn thì có khác một chút.

Vệ Minh Ngôn kiên trì tổ chức hôn lễ sớm một chút, sớm nhất là ngày mai.

“Cậu, không phải cháu không muốn làm mạnh tay, Lan Lan cũng sắp phải đi học rồi, cháu cũng phải mở công ty ở nơi cô ấy học, còn bao nhiêu chuyện phải làm, bằng không thì như vậy, Lan Lan cũng chưa tới tuổi kết hôn, ngày mai chúng ta bày tiệc rượu, xem như tiệc đính hôn, chờ bao giờ Lan Lan đến tuổi, chúng ta lại làm một bữa tiệc nữa, cậu xem thế có được không?”

Trong khoảng thời gian ngắn cậu Dịch không biết phải từ chối như thế nào, nếu mọi chuyện vẫn như bình thường, ông còn có thể bảo chuyện kết hôn từ từ hẵng bàn, nhưng nay rõ ràng Lan Lan phải dùng tiền của Vệ Minh Ngôn để vào đại học, chuyện đính hôn trước này, ông không thể nói thêm được gì.

“Hai đứa gấp gáp như vậy, trong nhà chưa chuẩn bị cái gì, lúc kết hôn trông sẽ chẳng ra gì.”

Vệ Minh Ngôn vỗ ngực bảo đảm, “Việc này cậu cứ giao cho cháu, cậu với mợ cứ đi nghỉ ngơi trước, cháu đảm bảo ngày mai hôn lễ sẽ được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Cậu Dịch mợ Dịch lưu luyến mỗi bước đi, không yên tâm trở về phòng, trong căn phòng nhỏ này chỉ còn lại hai người Vệ Minh Ngôn và Dịch Chỉ Lan.

Hai người họ vốn dĩ chính là quan hệ người yêu, lúc này người lớn đi hết rồi, không khí lập tức trở nên khác hẳn.

Nhìn người yêu mới một thời gian không gặp nhưng giống như đã thay đổi thành một người khác hẳn, Dịch Chỉ Lan đỏ mặt, dịu dàng nói, “Làm gì mà vội thế, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”

“Anh muốn cưới em về nhà sớm một chút.” Trên mặt Vệ Minh Ngôn lộ ra một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói với cô, “Chúng ta kết hôn, đợi tới lúc đi tới thành phố A, không phải là sẽ danh chính ngôn thuận hơn sao?”

Thành phố A là nơi Dịch Chỉ Lan học đại học.

“Còn nữa, Lan Lan…” Vệ Minh Ngôn cúi đầu áp sát vào cô gái đang e lệ, giọng nói từ tính lặng lẽ vang lên bên tai cô, “Mấy ngày hôm nay em có cảm giác gì không?”

“Cảm giác?” Dịch Chỉ Lan khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía người yêu, “Cảm giác gì cơ?”

“Lần trước lúc ở nhà anh, chúng ta không dùng biện pháp an toàn nào cả…” Vệ Minh Ngôn nhắc nhở.

Cô gái đột nhiên trợn mắt, không tin nổi mà ôm lấy bụng nhỏ, “Ý của anh là?”

Cô gái mê mang, bàn tay nhẹ nhàng không dám dùng sức.

Bên trong nơi này, chẳng lẽ đã tồn tại một sinh mệnh nhỏ ư?”

Tính ngày tháng, tháng này cô vẫn chưa tới kỳ.

Cảm giác sợ hãi, kinh hoảng, và không biết phải làm gì bao phủ khắp người Dịch Chỉ Lan.

“Đúng vậy, nếu đã có, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng sớm một chút.” Vệ Minh Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng lo lắng, bây giờ chúng ta có tiền, cho dù thật sự có con đi chăng nữa, chúng ta vẫn có thể cho nó một cuộc sống tốt.”

Dịch Chỉ Lan vẫn rất khiếp đảm, lần đầu tiên cô chủ động trốn vào trong lòng đàn ông, trong giọng nói tràn đầy mê mang, “Nhưng mà còn phải đi học…”

Trong lòng cô, chưa bao giờ sẽ nghĩ tới chuyện có con sớm như thế, một tháng này có quá nhiều chuyện xảy ra, cô căn bản không có thời gian nghĩ tới chuyện này, giờ đây khi nghĩ đến chuyện có thể mình đã mang thai, trong lòng nặng trĩu.

“Đi học thì đi học, anh nghe nói có thể xin nghỉ, anh đủ tiền mua nhà ở gần trường, chúng ta an bài thật tốt, chờ bao giờ sinh con, em cứ đi học, anh trông con là được.

“Minh Ngôn, em sợ quá, chúng ta thật sự có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ ư?”

Rốt cuộc Dịch Chỉ Lan còn trẻ, nghĩ không thể biết trước tương lai, lòng cô sợ hãi vô cùng.

“Đừng sợ, có anh ở đây mà, cùng lắm thì đến lúc đó đón cậu mợ lên đây ở, chúng ta không có kinh nghiệm, bọn họ lại có.”

Vệ Minh Ngôn ôm lấy cô gái, giọng nói dịu dàng miêu tả tương lai, “Ngày mai chúng ta kết hôn, sau đó lái xe đi trường học, mua nhà, mua đồ, nếu em không mang thai, chúng ta sẽ chờ bao giờ tốt nghiệp thì mới có con, nếu mang thai rồi, chúng ta sẽ mua giường em bé, món đồ chơi nhỏ, nuôi nó lớn lên khỏe mạnh, cũng cho nó học đại học như mẹ nó, được không?”

Nghe người yêu nói, nỗi bất an trong lòng Dịch Chỉ Lan dần dần bị vuốt phẳng.

Đúng vậy, có Minh Ngôn ở đây, cô không cần sợ hãi, Minh Ngôn nhất định có thể xử lý tốt.

Sau khi xóa hết nỗi sợ, Dịch Chỉ Lan bắt đầu ngóng trông đứa trẻ chưa biết có tồn tại hay không này.

Đây là con của cô và Vệ Minh Ngôn.

Bọn họ yêu nhau như vậy, nếu thật sự có con rồi, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc nhỉ?

Gợi ý pass chương sau: Số tiền 4 năm đại học của Dịch Chỉ Lan là bao nhiêu? (4 chữ số)

P/s: Mình nhắc lại một chút vì có nhiều bạn không để ý: sau chương 20, mỗi 5 chương sẽ khóa 1 chương (không đăng trên wattpad chỉ đăng trên web và chương có pass, gợi ý pass ở cuối chương trước)

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *