SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 28: Tên vô lại ở thập niên 90 (11-14) (4)

Hits: 110

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 28.4: Tên vô lại ở thập niên 90 (14)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Stereo Hearts ft. Adam Levine

 

Trung tâm thương mại này hóa ra lại là của bạn trai Dịch Chỉ Lan.

Mọi người ở đây đều đang vô cùng hoảng hốt.

Nếu nói trước đó bọ họ chỉ cảm thấy tò mò và hướng tới khi thấy trung tâm thương mại lớn xinh đẹp, sạch sẽ và hiện đại này thôi, thì giờ đây bọn họ đơn thuần là bị hoảng sợ luôn.

“Cậu bạn này, có cần tôi chứng minh rằng tôi có thể mua cho Lan Lan đồng hồ rồi chứ?”

Giọng nói ôn hòa của anh vang lên, tất nhiên là không được đáp lại.

Vì thế anh tự mình trả lời, “Chắc là không cần nữa rồi.”

Liễu Văn ngơ ngác nhìn anh ôm cô rời khỏi, trong đôi mắt tràn đầy sự mê mang.

Không phải Hoàng Miêu nói với cậu ta rằng, bạn trai Lan Lan chưa từng lộ mặt, lại còn không phải sinh viên, dựa theo phỏng đoán của cô ta chỉ là một gã làm công không có tiền hay sao?

“Đúng rồi, An Cần.”

Dịch Chỉ Lan quay đầu lại, vẫy tay với bạn thân, “Sắp sinh cậu rồi đó, mình và Minh ngôn định tặng cậu một chiếc đồng hồ, bọn mình đi xem đi.”

An Cần cũng mang vẻ mặt hoảng hốt.

Cô đoán được Vệ Minh Ngôn có tiền, lại không ngờ rằng anh có tiền tới vậy.

Trung tâm thương mại lớn cỡ này, vậy phải tốn bao nhiêu tiền…

Nhưng sau đó cô nghe tiếp, tặng cô một chiếc đồng hồ?

Tặng cô một chiếc đồng hồ xinh đẹp như thế á?

Gương mặt An Cần lập tức trở nên vô cùng vui sướng, nhảy nhót chạy qua, đứng bên cạnh bạn thân mình, “Thật sao Lan Lan, cậu định tặng mình đồng hồ à!”

“Đúng rồi, chúng mình là bạn thân chung phòng mà, vừa nãy, Minh Ngôn còn nói với mình phải cảm ơn cậu đã chăm sóc mình đấy, đi thôi, cậu cứ chọn đi, Minh ngôn đài thọ.”

Anh cưng chiều nhìn cô mạnh miệng, gật đầu, “Đúng thế, cảm ơn em đã chăm sóc cho Lan Lan nhà anh.”

Ba người vui sướng đi xa, tại chỗ, chỉ còn lại Liễu Văn sắc mặt xanh trắng , và bọn học sinh còn chưa hồi thần.

Trong đó, sắc mặt Hoàng Miêu là khó coi nhất.

Dịch Chỉ Lan, bạn trai của cô ta có một cái trung tâm thương mại lớn như thế.

Hơn nữa nãy cô ta vừa nghe thấy gì, anh ta định cho cô ta một chiếc thẻ mua hàng miễn phí, nghĩa là tất cả đồ đạc trong trung tâm thương mại này, Dịch Chỉ Lan đều có thể lấy mà không cần trả tiền.

Cô ta vốn dĩ đã ghét Dịch Chỉ Lan rồi, lần nào cũng phải tự an ủi bản thân rằng không sao, ánh mắt cô ta không tốt, bỏ qua Liễu Văn vừa giàu vừa học giỏi, cứ nhất nhất theo gã trai lơ bên ngoài.

Hôm nay, vốn dĩ cô ta tưởng rằng sẽ khiến cho Dịch Chỉ Lan mất mặt, cho dù chỉ là một lần cũng được.

Nhưng tại sao, cuối cùng lại là cô ta mất mặt…

Còn có chiếc đồng hồ tặng cho An Cần kia nữa, dựa vào đâu cùng là bạn chung ký túc xá, An Cần có đồng hồ, cô ta lại không có!

Trong não chất đầy tâm sự, cái gì cũng có, vốn dĩ ánh mắt Hoàng Miêu đã nông cạn, lúc trước còn bị chuyện ăn trộm dọa sợ, bây giờ trong lòng càng cảm thấy khó chịu, mắt trợn trắng, ngất xỉu.

Chờ đến lúc tỉnh lại, trong trường học  đã lưu truyền lời đồng rằng Hoàng Miêu vì biết bạn trai của Dịch Chỉ Lan là ông chủ lớn mà tức ngất đi, nếu cô ta biết được chắc có thể ngất thêm một cú nữa.

Mấy đứa sinh viên thấy Hoàng Miêu ngất xỉu hai mặt nhìn nhau, không ai muốn chi trả tiền thuốc men, bao gồm Liễu Văn đã xài hết tiền, vì thế quyết định đưa cô ta tới phòng y tế một chuyến.

Bọn Liễu Văn tổng cộng có năm chiếc xe đạp, tất cả đều đậu ven đường, nhưng chờ tới lúc mọi người đi ra ngoài, mặt ai nấy đều cứng đờ.

Một chiếc xe đạp mới tinh đổ lên kính chiếu hậu của một chiếc xe hơi sang quý, đúng lúc tay lái chọc lên kính xe, gương vỡ nát.

Mọi người đều ngơ ngác.

Nhất là Liễu Văn.

Bởi vì chiếc xe đạp này là của cậu ta.

Bọn họ đều là người có ăn học, làm hỏng kính xe của người ta, chắc chắn không thể đi, nhưng giờ đây Hoàng Miêu đã ngất xỉu, Liễu Văn cắn răng, “Mọi người đi trước đi, mình đứng đây đợi, mình viết một phong tin, giúp mình nói với người nha gửi tiền rồi mang qua đây.”

Nếu là vừa nãy, cậu ta còn có thể ra vẻ nói mình có thể bồi thường trực tiếp, nhưng không phải bây giờ toàn bộ tiền đã được dùng để mua đồng hồ rồi sao?

Giờ đây không xu dính túi, đám bạn cũng chẳng ai có tiền, chờ chủ xe tới, cậu ta không bồi thường được cho người ta thì quá mất mặt.

“Cũng đành, nếu không phải do Hoàng Miêu, tụi mình còn có thể ngồi đây đợi với cậu.”

Nói qua nói lại, bọn họ cũng bất mãn với Hoàng Miêu.

Vốn dĩ mọi người đang vui vẻ, một hai phải đòi gặp Dịch Chỉ Lan, còn luôn miệng bảo bạn trai cậu ấy nghèo, kết quả gây chuyện thành như vậy.

Liễu Văn nhìn chiếc xe hơi xinh đẹp này, trong lòng chột dạ.

Cậu ta biết hãng xe này đắt bao nhiều, vì đối tác hợp tác làm ăn với cha cậu ta có một cái, mỗi lần cha cậu ta gặp mặt vị đối tác kia xong cũng phải thở dài một lần, nói rằng nếu có ngày có thể mua được một chiếc xe hơi như thế này thì tốt rồi.

Vốn dĩ đi xe đạp là vì làm màu, ai ngờ đụng phải xe hơi!

Mọi người đang xoắn xuýt, ba người đã từ trung tâm thương mại bước ra.

“Ha ha ha ha cậu không nhìn thấy vẻ mặt vừa nãy của Hoàng Miêu đâu! Cười chết mình mất!!”

An Cần cười hết sức vui mừng, kéo tay bạn thân, vẻ mặt vui vẻ.

Vệ Minh Ngôn tri kỷ đi theo sau các cô một đoạn, để cho hai cô gái nhỏ thoải mái trò chuyện.

“Ể? Kia không phải đám bọn Liễu Văn hay sao? Đứng đó làm gì vậy?”

An Cần thích hóng hớt, vội vàng nhìn qua, “Bọn họ đang khiêng Hoàng Miêu à? Cô ta làm sao thế?”

Tuy rằng cô rất hả hê khi thấy Hoàng Miêu bị gậy ông đập lưng ông, nhưng cô rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ, nhìn thấy Hoàng Miêu ốm đau không rõ sống chết thì lập tức lo lắng.

Dịch Chỉ Lan cũng hơi thắc mắc, “Đi, tụi mình qua xem một chút.”

Vốn dĩ Vệ Minh Ngôn đứng phía sau họ, nhìn thấy vẻ mặt của đám học sinh đang vây quanh chiếc xe hơi kia, môi hơi gợi lên, bước chân thong thả ung dung đi qua.

“Liễu Văn, Hoàng Miêu làm sao vậy?”

Nghe được tiếng nói thanh thúy của An Cần, Liễu Văn ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Chỉ Lan, vẻ mặt mất tự nhiên co giật vài cái, cúi đầu nói, “Không biết vì sao lại hôn mê, bọn mình định đưa cậu ấy về trường.”

“Vậy mau đi đi!”

Xe đạp của Liễu Văn làm vỡ kính xe của người ta, cậu ấy phải đợi chủ xe quay lại, mấy đứa bọn mình định đi trước.” Bên cạnh có bạn học trả lời thay.

Người đàn ông anh tuấn sải đôi chân thon dài bước tới, giọng nói ôn hòa, “Không sao, một cái kính chiếu hậu thôi mà, không cần mọi người đền bù đâu, đưa bạn học này về trước đi.”Bên cạnh có đồng học phải trả lời.

Liễu Văn không thể tin ngẩng đầu, đồng tử thu nhỏ cực độ, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

“Chiếc xe này, là của anh?”

Vệ Minh Ngôn anh cũng không tính so đo với một đứa sinh viên, nhưng ai bảo anh là kẻ thù dai cơ chứ.

Người đàn ông mở cửa xe ra, giọng nói vẫn ôn hòa lãnh đạm, “Ngại ghê, ngoại trừ đẹp trai ra, tôi còn có một chiếc xe nữa.”

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *