Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi – Từ chương 1691[Edit][Xuyên nhanh]

Chương 1694: Yêu quái lục (6)

Hits: 154

Chương 1694: Yêu quái lục (6)

Tác giả: Ngận Thị Tiểu Tình

Editor: AnGing

Bài hát: 헤이즈 (Heize) – 저 별 (Star)

Mang thai thì cũng thôi, không hiểu sao nhung nhúc ở đâu ra một đám yêu quái đáng sợ bên cạnh.

Đống quái vật này cứ định làm thịt cô.

Lúc nào cũng đuổi giết cô.

Cái thằng chết giẫm làm cô thành ra như vậy đi đâu rồi.

Nhớ rõ là một người đàn ông đẹp trai vô song, lúc nào cũng mơ thấy đang làm mấy chuyện đó với anh ta.

Kết quả mang thai con mẹ nó luôn, ai nói cho cô giùm cái, thế quái nào nằm mơ cũng mang thai được vậy.

Mấu chốt là…

“Mommy, không phải sợ, bảo bảo sẽ bảo vệ mẹ.” Trong bụng An Ngọc Quân truyền tới một giọng trẻ con bầu bĩnh.

Đây mới là chuyện kinh khủng nhất, sao bào thai lại nói chuyện được?

An Ngọc Quân bị mấy con yêu quái bao vây, đám yêu quái tham lam nhìn vào bụngAn Ngọc Quân bụng, vươn đầu lưỡi liếm môi.

Mạng ta coi như xong.

An Ngọc Quân tuyệt vọng.

Ninh Thư trốn ở bên cạnh, nhìn An Ngọc Quân đang bị bao vây, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng không định nhúng tay.

Lúc trước Vua Rắn đã giết người ủy thác, kiểu gì cũng phải tới tìm gã để đòi lại công bằng.

Đối nghịch với Vua Rắn tức cũng đối nghịch với An Ngọc Quân.

Người ta là một nhà bốn người.

Chẳng qua An Ngọc Quân là cô gái mà người ủy thác thích, cô sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng sẽ không ra tay cứu giúp.

Bây giờ nuôi sống bản thân mình còn khó, nói gì là nuôi một thai phụ đang bầu hai trứng.

An Ngọc Quân là thai phụ, hai đứa con trong bụng cô cần dinh dưỡng và năng lượng, bởi vậy cô ăn vô cùng nhiều.

Hai con lợn ở với nhau, không thể tưởng tượng nổi.

Tưởng tượng như thế, Ninh Thư cứ cảm thấy Nguyên Lương đúng là…

Không biết Vua Rắn gặp chuyện gì mà bỏ vợ bỏ con mặc kệ không lo như thế.

Sau đó vệ sĩ Nguyên Lương bật tung sân khấu, bao ăn bảo ở còn làm vệ sĩ miễn phí cho.

Tình yêu vĩ đại như thế đấy.

Ninh Thư che dấu hơi thở của mình, không xuất hiện, chỉ là yên ắng quan sát mọi thứ.

Nội tâm hơi phức tạp, có lẽ là cảm nhận của nguyên chủ.

An Ngọc Quân ôm bụng, lui không thể lui, thần sắc hoảng sợ bất lực.

Lúc này, nếu có người tới cứu cô thì tốt biết mấy.

Cô biết đám yêu quái này muốn ăn thịt con mình.

Nhưng đây là con của cô, mặc dù hơi quái thai một tí, mới bắt đầu, cô quá sợ hãi, cố ý ngã từ trên tầng xuống, nhưng đứa con trong bụng vẫn ô kê la không hề hấn gì.

Còn leo lên bàn mổ, cuối cùng vẫn là chạy ra khỏi phòng giải phẫu.

Tuy rằng đứa bé trong bụng có thể nói chuyện, có hơi quái dị, nhưng mà đây lại là con của cô.

An Ngọc Quân nhặt ống thép rỉ sắt trên mặt đất, giằng co với đám yêu quái, ai cũng không được phép làm tổn thương cô và con.

Con nhện xấu xí tanh tưởi dẫn đầu nhảy bổ vào An Ngọc Quân.

Mấy con yêu quái không hóa thành hình người được như vậy nếu ăn được thai nhi của yêu quái thì sẽ có được yêu lực vô cùng mạnh.

An Ngọc Quân tay chân nhũn ra, ngơ ngác nhìn con nhện đang bắn tơ về phía mình, sợ tới mức kêu to, nhắm mắt lại vung bừa ống thép.

Nhưng thật ra không ngờ tới đánh bừa mà cũng trúng, hơn nữa trong bụng An Ngọc Quân bắn ra một lực công kích mạnh mẽ, đánh bay con nhện.

Con nhện ngã oạch xuống, trừng mắt nhìn Ninh Thư đứng bên cạnh.

Ninh Thư:……

Tình cờ đánh bay con nhện tới ngõ nhỏ mà cô đang núp.

Thú vị đấy.

Xem ra cốt truyện vẫn phát triển theo quỹ đạo vốn có.

“Bên này còn có người.” Con nhện đầu người kêu thé lên, mở miệng, phun tơ vào người Ninh Thư.

Ninh Thư ôm đồ, tránh đi, ngồi xổm xuống đất, đẩy mắt kính, “Tôi chỉ là người qua đường thôi, sau lại ra tay.”

“Với cái bộ dạng yêu quái tởm lợm này của mày, sớm hay muộn sẽ bị cục điều tra xử lý mà thôi, còn dám gây sóng gió, mau mau biến về cống thoát nước đi.” Ninh Thư đứng lên.

Con nhện rất hôi, tanh tưởi.

Con nhện đầu người há miệng cười, hàm răng bén nhọn trông vô cùng dữ tợn.

“Cô gái kia là con mồi của bọn tao, khôn hồn biến đi.” Con nhện quát Ninh Thư, lúc nói chuyện với Ninh Thư, hơi thối từ mồm nó khiến người nghẹt thở.

Đứng xa 5 mét mà vẫn thấy thối, Ninh Thư lui ra phía sau vài bước, buông tay, “Cứ tiếp tục, tao chỉ đi ngang qua thôi”

“Cứu toi, cứu tôi.” An Ngọc Quân cầm ống thép chạy tới chỗ Ninh Thư.

“Mẹ, người kia cũng là yêu quái, đừng chạy qua.” Bảo bảo trong bụng nhắc nhở An Ngọc Quân.

An Ngọc Quân không có cách nào, so với đám yêu quái hung ác kia, con yêu quái trông giống người này có vẻ tốt hơn, đeo mắt kính nhìn lịch sự văn nhã.

An Ngọc Quân thật sự chịu không nổi ngày tháng bị yêu quái đuổi giết nữa rồi.

Ninh Thư:…

Con nhện to đùng lại phun tơ về phía An Ngọc Quân, tơ nhện màu trắng to cỡ dây điện quấn lên người An Ngọc Quân.

Tơ nhện có mùi thối hoắc, An Ngọc Quân tí nữa thì nôn.

“Nếu mày đi ngang thôi thì biến lẹ, coi như hôm nay không thấy gì.” Mấy con yêu quái bao vây An Ngọc Quân.

An Ngọc Quân giãy giụa, tơ nhện dính nhớp, lại còn có độc, An Ngọc Quân cảm giác mình trở nên tê liệt, không thể động đậy.

An Ngọc Quân cầu xin nhìn về phía Ninh Thư, cầu xin Ninh Thư có thể cứu mình.

Ninh Thư không nói gì.

“Mày vẫn chưa đi à.” Mấy con yêu quái cảnh giác nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư xách theo hai cái túi to chuẩn bị rời khỏi.

Ninh Thư mặt vô cảm đi ngang qua An Ngọc Quân, An Ngọc Quân nước mắt lưng tròng nhìn Ninh Thư, ánh mắt mang theo khát vọng và chờ đợi.

Ninh Thư mắt nhìn thẳng đi ngang qua cô.

Đột nhiên, trái tim Ninh Thư co rút, đau đớn vô cùng.

Ninh Thư ôm ngực, một cái tay khác nhịn không được đỡ tường, tại sao lại nói Nguyên Lương là một cậu nhỏ ngây thơ cơ chứ.

Thân thể phản ánh nói cho Ninh Thư, phải cứu người.

Ninh Thư:…

Ninh Thư không quan tâm tới phản ứng của thân thể, tiếp tục đi về phía trước, trái tim càng ngày càng quặn đau vô cùng.

Tình yêu a.

Người Nguyên Lương thích là An Ngọc Quân, cho dù chết cũng không là gì với An Ngọc Quân cả.

Chỉ là bởi vì mình không cạnh tranh nổi, chỉ có thể là cái kẻ thất bại.

Ninh Thư đỡ trán, Nguyên Lương nghĩ cái quái gì thế.

Tình yêu không thể là lí do giải thích cho mọi thứ được, lý do dùng phải được tôn trọng chứ.

Làm như chết vì tình là ghê lắm vậy.

Hừ!

Nếu cậu cảm thấy chết có ý nghĩa, sao còn muốn làm lại từ đầu.

Ninh Thư ôm ngực, đau đến mức khó chịu, giống như có một đôi bàn tay to bóp chặt lấy trái tim của cô vậy, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu dồn dập lên.

Ninh Thư buông túi, sau đó xoay người lại nhìn đám yêu quái này, vặn nắm tay,đi về phía đám yêu quái đó, đấm cho mấy nhát, đá cho mấy cú.

Sau đó cởi áo khoác, tròng lên người An Ngọc Quân, khiêng An Ngọc Quân, xách theo hai cái túi chạy trốn vô tung

Ninh Thư dùng nước bao lấy An Ngọc Quân, tơ nhện trên người cô thối vô cùng, khiến Ninh Thư khó thở.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Dembuon.vn, Wattpad.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *