SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 32: Tên vô lại ở thập niên 90 (18)

Hits: 4

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 32: Tên vô lại ở thập niên 90 (18)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: Sasha Sloan – Someone You Hate

Dịch Tình Tình tìm tới trường học của Dịch Chỉ Lan, nhưng cô ta chỉ biết tên trường của Dịch Chỉ Lan, chứ không biết cô học lớp nào, ở khu kí túc xá nào cả, vì vậy chỉ đành túm đại một nữ sinh đi ngang qua hỏi, “Cô có biết Dịch Chỉ Lan ở chỗ nào không?”

Trường học biết bao nhiêu là người, trừ phi học cùng lớp, nếu không anh rảnh mà nhớ hết tên của tất cả mọi người, tất nhiên cô ta hỏi như vậy sẽ không có được câu trả lời.

Dịch Tình Tình không ngờ tới chuyện này, dựa theo suy nghĩ của cô ta, chỉ cần tìm được Dịch Chỉ Lan, nhất định có thể tìm được cha mẹ mình, như vậy những ngày tháng đeo vàng, đeo bạc sau này chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng tại sao mới bước đầu đã sai rồi.

Đợi tới tối, trường học chuẩn bị đóng cửa, bọn học sinh lục tục trở về phòng ngủ hoặc tới phòng tự học để học, Dịch Tình Tình mới đành hầm hầm bỏ ra ngoài.

Trên đường, cô ta đâm phải một cô gái đang cúi gằm mặt vội vàng chạy qua.

“Ai nha! Mắt để đi đâu vậy!”

Vốn dĩ đang bực bội vì mất nguyên một buổi trưa vô ích, bây giờ còn bị tông phải, Dịch Tình Tình tức khắc nổi xung lên.

Cô gái cũng ngã trên đất đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Dịch Tình Tình, đôi mắt tràn đầy oán độc, “Bị mù à!”

Dịch Tình Tình tức khắc sửng sốt, sau đó là lửa xông nguyên bộ não.

Trước kia khi còn ở trong thôn, tuy rằng là con gái nhưng cậu mợ Dịch ai cũng nuông chiều, yêu thương cô ta, muốn gì chỉ cần khóc lóc ăn vạ là có, điều này cũng trở thành điểm khiến cho những đứa trẻ khác trong thôn hâm mộ cô ta.

Mãi tới khi lớn, Dịch Tình Tình không muốn học, làm ầm ĩ đòi bỏ học, cậu Dịch mới đánh cô ta một trận, cuối cùng cô ta phải khóc lóc cắp sách đi học, nhưng cũng chỉ là đeo cặp tới trường ngồi chơi thôi.

Sau khi lên cấp ba, thành tích học tập quá kém không đậu nổi, nhà họ Dịch mới bất đắc dĩ mà chiều theo ý muốn của cô ta, cho nghỉ học.

Cô ta cũng không đi làm trong xưởng như mong muốn của mợ Dịch, mặc dù đó là một công việc nhàn nhã mà mợ Dịch đã tốn biết bao nhiêu công sức, tặng biết bao nhiêu quà mới có được.

Cứ như vậy, cô ta nằm nhà ăn bám, cũng không thèm giúp đỡ bố mẹ, trong thôn có cô gái nào mà chưa từng hâm mộ Dịch Tình Tình, cậu Dịch mợ Dịch ai cũng thương con gái, tuy rằng không hiểu được vì sao con gái mình không đi học lại còn làm như thế nhưng cũng không nỡ đuổi cô ta đi, khiến cho tính ích kỷ của cô ta càng ngày càng bành trướng.

Giờ đây rõ ràng nhìn thấy cô gái này tông phải mình, lại còn dám gắt gỏng như thế, tất nhiên cô ta không thèm nghĩ ngợi xông tới túm lấy cổ áo cô gái, “Rõ ràng mày dâm phải tao, may mới bị mù!”

Cô gái đụng trúng Dịch Tình Tình chính là Hoàng Miêu, cô ta làm sao mà ngờ được Dịch Tình Tình trực tiếp động tay động chân như thế,  tức khắc hoảng loạn.

Sau khi Dịch Chỉ Lan dọn đi rồi, An Cần cũng xin học ngoại trú, cô ta không có ai để căm ghét, nhưng ngày nào cũng xụ mặt ra, thậm chí còn ít lời hơn cả trước kia.

Tuy rằng ngày xưa cô ta nói chuyện cũng chẳng dẽ nghe gì, mọi người cũng chỉ làm lơ thôi, nhưng bây giờ ở cùng phòng mà lúc nào cô ta cũng mặt mũi khó đăm đăm, ai nấy cũng phải sợ hãi.

Người duy nhất không sợ Hoàng Miêu là An Cần đã chuyển đi, các cô thương lượng đi thương lượng lại, một là xin đổi phòng, hai là xin học ngoại trú như An Cần.

Cuối cùng, còn lại một bạn nữ duy nhất không thể chịu nổi nữa, cũng xin về nhà ở.

Một phòng ngủ to như thế, chỉ còn lại mỗi mình Hoàng Miêu.

Không phải là quản lý ký túc xá không muốn chuyển thêm người vào ở, nhưng gương mặt âm u của Hoàng Miêu vô cùng đáng sợ, không ai muốn ở chung phòng với cô ta, vì thế, cô ta cứ vậy mà bị xa lánh.

Nói đúng hơn là chính cô ta tự cô lập mình ra khỏi mọi người.

Tính tình Hoàng Miêu vốn hẹp hòi, chuyện cô ta ngất xỉu ở trung tâm thương mại lần trước tuy rằng cũng có người nói ra nói vào một thời gian, nhưng rồi cũng lắng xuống, chỉ là cô ta thì không nghĩ như vậy.

Mỗi khi đi ra ngoài, chỉ cần có bất kỳ ai nhìn cô ta, cô ta sẽ bắt đầu ảo tưởng rằng những người đó đang cười nhạo mình, ánh mắt sẽ dần trở nên hung ác.

Tất cả sinh viên trong khoa đều cảm thấy cô ta bị thần kinh, dần dần cũng tự giác xa lánh, Hoàng Miêu lại cảm thấy như vậy cũng khá tốt, tất cả mọi người đều sợ mình, thì sẽ không ai dám cười cô ta.

Nhưng hôm nay, tuy rằng cô ta va vào người khác trước, nhưng vẫn ngựa quen đường cũ hùng hổ đánh đòn phủ đầu, theo lý mà nói người nọ hẳn là sẽ cun cút rời đi, nhưng ai mà ngờ con mụ lạ hoắc này lại dám túm cổ áo cô ta lại.

Thật ra hôm nay cô ta đã tỏ tình với Liễu Văn, và tất nhiên là cậu ta đã từ chối, hiện giờ trong lòng cô ta vốn đang đầy bụng tức, lúc này bị túm lấy cổ áo, tức khắc bùng nổ.

“Con mẹ mày, túm ai!”

Đối với thái độ hung ác mà Hoàng Miêu biểu lộ Dịch Tình Tình chẳng có cảm gì, mức độ đanh đá của mấy bà mấy mẹ trong thôn không phải là trình độ mà Hoàng Miêu có thể với tới, không hề suy nghĩ, cô ta tát thẳng tay.

Đầu tiên Hoàng Miêu ôm mặt ngơ ngẩn một lúc, sau đó là nổi điên lao tới, hai cô lao vào đánh lộn, gào rú ầm ĩ, thu hút sự chú ý của bảo vệ.

Dịch Tình Tình sinh non, đó là con của Long ca.

Cô ta chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ mang thai, lúc Long ca tới, cô ta vẫn đang ngồi trên giường bệnh, gương mặt hốt hoảng.

Thấy người đàn ông của mình tới, cô ta vội vàng mách: “Long ca, con tiện nhân kia đánh em, anh nhất định phải báo thù cho người ta.”

Gương mặt cô ta vô cùng phẫn hận, hoàn toàn không có một tí đau khổ nào sau khi mất con, nhưng dần dần, Dịch Tình Tình nhận thấy vẻ mặt lạnh lùng của Long ca không hề giống như muốn báo thù cho cô.

Dịch Tình Tình tức khắc luống cuống, “Anh, anh Long, Long…”

Phía sau người đàn ông mà cô ta đã đi theo được nửa năm từ từ xuất hiện một người đàn ông, tướng mạo anh anh tuấn, nở một nụ cười mỉm, vô cùng ôn hòa.

Gương mặt Dịch Tình Tình trắng bệch, “Tên du côn…”

***

Sau khi cậu Dịch đánh cờ với một người bạn già mới quen lũi cũi về nhà thì cũng đã là hoàng hôn, mợ Dịch đang bận bịu trong bếp, gương mặt vui vẻ.

Lưu Xuân Hoa ở bên cạnh phụ giúp, bà chỉ cần bỏ đồ ăn vào nồi xào mấy cái là được, hai người phụ nữ trung niên tám chuyện với nhau, thi thoảng phá lên cười.

Có lẽ bây giờ Dịch Chỉ Lan đang trồng hoa ở nhà ấm.

Cô thích hoa nên Vệ Minh Ngôn xây cho cô một khu nhà kính để trồng hoa, bên trong có đủ mọi loại hoa, bây giờ lúc nào cô cũng phải chạy tới ngắm nghía những khóm hoa bảo bối của mình, tưới nước, ngắm nghía xem có hoa mới nở không.

Cậu Dịch thoải mái ngồi trên sô pha, cầm lấy một tờ báo đọc, thật ra ông cũng không biết nhiều chữ lắm, nhưng vừa đọc vừa đoán, cũng xem được hết.

Nếu là một năm trước, ông không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày này, mình giống như một lão thái gia, mỗi ngày chỉ cần đi dạo, đánh cờ, nếu mấy ông lão trong thôn mà biết chuyện này, kiểu gì cũng ghen đỏ mắt cho mà xem.

Nghĩ đi nghĩ lại, ông lại nhớ tới đứa con gái cướp tiền rồi bỏ nhà đi không rõ tung tích kia.

Lúc đó ông hận con bé, chỉ mong nó chết quách ở ngoài đi cho rồi, nhưng dù sao cũng là con gái của mình, nuối lớn bao nhiêu năm, sao có thể không nhớ cho đưuọc.

Lại nghĩ tiếp, rõ ràng chưa tới 50 mà đầu cậu Dịch đã lấm tấm tóc bạc, ông thở dài, nét mặt sầu lo.

Đang nghĩ ngợi tới, Vệ Minh Ngôn bước vào nhà, đưa bức thư trong tay cho ông, “Cậu, có tin tức của Tình Tình.”

“Ai??”

Dịch thúc thúc khiếp sợ đứng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn về phía bức thư, “Tình Tình?”

“Đúng vậy.” người đàn ông anh tuấn gật đầu, “Thư được gửi từ tỉnh C tới, cháu còn chưa mở ra xem đâu, bên trên viết là gửi cho cậu với mợ.”

Cậu Dịch run tay đón lấy phong thư, nhìn chữ viết quen thuộc bên trên, run giọng nói, “Là chữ của con bé, chữ của con bé…”

Mợ Dịch cũng đúng lúc bước ra từ phòng bếp, thấy ngạc nhiên vì chồng mình có vẻ đang rất kích động, sau khi biết là thư của con gái mình, bà con kích động hơn cả cậu Dịch.

“Mau, mau mở ra đọc xem con bé thối tha này viết cái gì!”

Lúc này bà không rảnh nghĩ xem vì sao Dịch Tình Tình lại có địa chỉ nhà này, cũng quên mất lúc trước bà đã hận đứa con gái này biết bao nhiêu, bây giờ chỉ muốn biết xem con gái mình sống có tốt hay không mà thôi.

Vệ Minh Ngôn nhìn hai người mở thư, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm đúng lúc.

“Cậu, mợ, ngồi xuống xem đi, nếu Tình Tình đã có thể gửi thư tới, tất nhiên là cuộc sống vẫn ổn.”

Anh đỡ cậu mợ ngồi xuống, nhìn hai người đọc thư rớt nước mắt.

Trong thư nói rằng, cô ta đã kết hôn với anh Long, còn nói đã biết ngày xưa mình trẻ con như thế nào, bây giờ cô ta và anh Long đã định cư tại tỉnh C, cuộc sống rất tốt, cố ý gửi thư về nhà để cho bọn họ khỏi mong nhớ.

“Con bé chết tiệt kia, ai thèm nhớ nó!” ngoài miệng nói vậy, nhưng bà lau nước mắt, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.

Sau khi Dịch Chỉ Lan xuống nhà cũng biết được chuyện Dịch Tình Tình gửi thư, cô đỏ mắt nhưng nét mặt lại hân hoan, nhìn cậu mợ mình nở một nụ cười.

“Tình Tình sống tốt là được rồi.”

Vệ Minh Ngôn nhìn nụ cười thật lòng trong mắt cô, buổi tối hỏi, “Dịch Tình Tình cướp số tiền đi học đại học của em, em không ghét con bé à?”

“Số tiền đó vốn là của cậu và mợ, còn nữa, hai ngừi chỉ có một đứa con gái duy nhất là con bé, một ngày không có tin của Dịch Tình thì cho dù sống tốt tới mấy, hai người cũng không thể vui vẻ được.”

Anh cố ý trêu cô, “Em không ghen à?”

Cô gái nằm trên giường nhẹ nhàng xoa bụng, bật cười khanh khách, “Em có anh mà.”

Vệ Minh Ngôn chiều chuộng nở nụ cười chọc chọc đầu Dịch Chỉ Lan, móc ra một quyển sách, ho nhẹ hai tiếng, “Được rồi, bây giờ là thời gian giáo dục thai nhi.”

Dịch Chỉ Lan ánh mắt dịu dàng, nhìn anh nghiêm túc đọc sách cho con nghe, sau khi Vệ Minh Ngôn nghe được chuyện giáo dục thai nhi này từ chỗ nào đó thì đã bắt đầu bê một đống sách về nhà, còn làm nguyên một phòng đọc sách cho chúng, cho dù bận tới mức nào cũng đều dành thời gian mỗi ngày đọc một quyển sách cho cô nghe.

Tuy rằng cô vẫn cảm thấy con sẽ không nghe thấy, nhưng mỗi lần nhìn người yêu mình đọc sách, cô đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

【 Đinh! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 80】

Vẻ mặt Vệ Minh Ngôn không thay đổi, tiếp tục dịu dàng đọc sách.

Đối với Dịch Chỉ Lan mà nói, hạnh phúc của cô là được nhìn thấy những người mình yêu thương được hạnh phúc, cậu Dịch, mợ Dịch, hai người đều là người thân của cô, nhìn thấy bọn họ hạnh phúc, cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Mà Dịch Tình Tình cũng thật sự giống như trong bức thư viết, đi cùng anh Long tới tỉnh C, cô ta vẫn giống như trong cốt truyện miêu tả sảy thai, không có cha mẹ giúp đỡ, chỉ còn cách dưỡng tốt cơ thể sau đó đi làm kiếm tiền.

Sau này sống có tốt hay không phải xem chính cô ta.

***

Trần Bắc không chịu trở về, chết sống muốn ở lại bệnh viện để chăm sóc cha mình, nhưng một đứa trẻ như cậu thì có thể làm được gì, sau khi Vệ Minh Ngon tới thăm gia đình họ biết được việc này, dứt khoát đem Trần Bắc về nhà mình.

Sau khi ông Trần biết chuyện Vệ Minh Ngôn không chỉ chống lưng giúp con trai mình còn đòi được tiền bồi thường về, liên thanh cảm ơn anh qua điện thoại, sau khi cúp máy, tiếp tục thêm mắm dặm muối kể này chuyện này cho người trong thôn nghe.

Nếu trước kia mọi người vẫn còn nghi ngờ Vệ Minh Ngôn, thì từ nay về sau, danh hiệu du côn không còn tồn tại nữa.

Ngoan ngoãn nghe theo lời dặn dò của ông nội trong điện thoại xong, Trần Bắc cúp điện thoại, thấy Vệ Minh Ngôn đang trồng hoa trong hoa viên thì vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Trước kia người cậu bé sùng bái nhất là cha mình, nhưng giờ đây người đó đã chuyển thành chú Vệ Minh Ngôn.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Vệ Minh Ngôn dẫn người tới dọa đám người xấu đó đi, trong lòng Trần Bắc sinh ra một nguyện vọng, cậu hy vọng mình cũng có thể trở thành một người như Vệ Minh Ngôn, bởi thế, sau khi cậu bé nhỏ vào biệt thự ở cũng bắt đầu ầm thầm lén lút quan sát thần tượng của mình.

Sáng nào chú Vệ cũng thức dậy lúc 7 rưỡi để đi chạy bộ, chú sẽ chạy vòng quanh hoa viên tới 8 giờ, sau khi bị phát hiện, Trần Bắc cũng tham gia vào hàng ngũ chạy bộ.

Lúc đầu, cậu cũng thấy bình thường, ở trường cậu cũng hay chạy bộ, nhưng dần dần theo thời gian, chạy một vòng lại đánh một bài quyền, Trần Bắt mệt đến chết đi xong lại, bóng dáng phía trước vẫn tiếp tục từ tốn chạy bộ, mãi mới kết thúc, Trần Bắc nằm liệt trên đất, càng ngưỡng mộ chú Vệ hơn.

8 giờ, lúc này Lưu Xuân Hoa đã nấu xong đồ ăn sáng, là những món ăn bình thường, trong nhà không có ai có tính ngủ nướng cả, đều đúng giờ ngồi trước bàn cơm, lúc này chú Vệ sẽ đi lên tầng, cẩn thận đỡ vợ đang mang thai xuống, hai người ngồi cùng nhau.

Trong khi ăn cơm, Trần Bắc sẽ nhìn chú Vệ cẩn thận, dịu dàng gắp đồ ăn cho vợ mình, sau khi ăn xong chú sẽ đỡ vợ đi dạo vườn hoa tiêu cơm.

Sau khi làm hết mọi thứ, chú bắt đầu đi làm việc, đây cũng là điểm mà Trần bắc bội phục nhất, chú ấy lúc nào cũng có thể nhanh chóng, thuận lợi hoàn thành xong công việc, thường thường lúc này chú sẽ xuống bếp giúp đỡ mợ Dịch làm việc, hoặc là đi xem cậu Dịch chơi cờ, thi thoảng chỉ điểm vài câu.

Trong mắt của Trần Bắc, đây là một người đàn ông sinh hoạt tiết kiệm nhất thành phố A, chú ấy không chỉ không ăn những món sơn trân hải vị đó, cũng không tiều xài xa xỉ hoang phí nhưng trước nay chưa từng tiết kiệm với vợ mình.

Chú ấy sẽ chở vợ mình đi tìm những nơi thú vị để thăm thú, Dịch Chỉ Lan thích lãng mạn, chú ấy sẽ chế tạo lãng mạn, Trần Bắc ở Vệ gia ở hơn một tháng, chưa vào giờ thấy cô không vui.

Sau này, chú Vệ đề nghị cho cậu đi học, bình thường ông bà Dịch cũng thương cậu, thi thoảng cũng gọi cậu qua ăn cơm, chờ tới khi Dịch Chỉ Lan mang thai tháng cuối, bụng cô to như trái dưa hấu, khom lưng cũng khó khăn, ngồi ở sô pha xem TV, còn người đàn ông anh tuấn được mọi người thổi phồng và hâm mộ thì đau lòng giúp cô mát xa đôi chân sưng vù.

Nhìn gương mặt thoải mái và hạnh phúc của cô gái trẻ tuổi mà cậu phải gọi bằng cô ấy, Trần Bắc đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là tình yêu.

Đêm nay, Vệ Minh Ngôn vẫn ôm cô đi ngủ như thường lệ, đột nhiên nghe được tiếng rên rỉ nhỏ vụn bên tai, đột nhiên mở bừng mắt.

Dịch Chỉ Lan sắp sinh.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Nadia

"What I edited reflect part of myself."

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *