SỔ TAY TẨY TRẮNG TRA NAM [EDIT] [XUYÊN NHANH]

Chương 33: Tên vô lại ở thập niên 90 (xong)

Hits: 5

Sổ tay tẩy trắng tra nam – Chương 33: Tên vô lại ở thập niên 90 (Xong)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: mabataki—back number

Thai này của Dịch Chỉ Lan sinh rất thuận lợi, sau khi phát hiện ra mình mang thai cô vẫn luôn ăn ngon ngủ tốt, bình thường cũng được chăm sóc kỹ, muốn cái gì có cái đó, không cần mở miệng Vệ Minh Ngôn đã dâng tới tận miệng.

Không có áp lực kinh tế, cũng không có trở ngại về mặt tình cảm, ngày cả việc nôn nghén cũng được cải thiện sau khi mợ Dịch tới, ngày nào chồng cũng đưa đi dạo, còn có hẳn một phòng đọc sách, bởi vậy về mặt tinh thần và thể xác, Dịch Chỉ Lan đều không có trở ngại gì.

Rất nhanh, chỉ đau nhức một lát, cô đã cảm nhận được đứa bé chui ra khỏi người mình.

Một đôi bàn tay dịu dàng run rẩy vướt ve gương mặt của cô, giọng nói của Vệ Minh Ngôn vô cùng hoảng loạn, rồi lại cố gắng muốn an ủi cô: “Lan Lan, còn đau không? Không sao đâu, không sao đâu…”

Dịch Chỉ Lan biết là tiếng kêu vừa nãy của mình đã dọa chồng sợ, cô mỉm cười, yếu ớt hỏi, “Là con trai hay con gái?”

Lúc này vệ Minh ngôn mới nhận ra mình đã quên xem giới tính của đứa bé, cũng may lúc này đứa nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ đặt nằm trên miếng vải bông, gương mặt mợ Dịch tươi cười, ôm đứa bé vào lòng, vui vẻ nói, “Là con trai.”

Đôi môi tái nhợt của Dịch Chỉ Lan nở nụ cười, “Cháu muốn ngắm đứa bé một tí…”

Đứa bé được Vệ Minh Ngôn đón lấy một cách vô cùng cẩn thận, đặt bên cạnh Dịch Chỉ Lan, cô mỉm cười, thỏa mãn nhìn đứa bé nhỏ nhắn mới sinh này.

Mợ Dịch cười hỏi, “Đã nghĩ ra tên cho con chưa?”

Dịch Chỉ Lan nghe thấy giọng nói từ tính của chồng mình, “Tên chính thức thì chưa, tên ở nhà thì là Duy Duy, Duy trong duy nhất.

“Duy nhất?” Mợ Dịch ngẩn người, “Sau này hai đứa không định sinh nữa à?”

“Không sinh.” Anh quý trọng sờ bàn tay nhỏ nhắn của đứa bé, vô cùng yêu thương nói, “Chuyện sinh con quá vất vả, Chỉ Lan còn phải đi học nữa, chỉ cần một đứa là đủ rồi.”

Nghe mợ Dịch giải thích, mợ Dịch hiểu được, ra là vì cháu gái mình.

Trên gương mặt bà nở một nụ cười vừa lòng xen lẫn hâm mộ, sau khi ệ Minh Ngôn đi ra ngoài, bà đưa khăn lông đã chuẩn bị tốt cho cô, nói, “Lúc trước cháu không biết chứ khi cháu đau bụng quằn quại, Vệ Minh Ngôn cũng đổ đầy mồ hôi, bắt lấy tay cháu tính đưa cháu đi viện, xa như thế, bác sĩ ở bệnh viện cũng chỉ có mấy người, ở nhà ít ra còn có bà đỡ!”

“Minh Ngôn thật sự rất yêu cháu, khi cháu sinh con xong, thằng bé còn chưa thèm nhìn lấy một cái đã vọt tới chỗ cháu đầu tiên, Lan Lan, cháu có thể tìm được một người đàn ông tốt như thế, trong lòng mợ cũng thấy vui vẻ, cháu là người may mắn nhất mà mợ từng gặp đấy!”

Dịch Chỉ Lan nghe mợ nói, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông nắm chặt lấy tay cô an ủi, cùng với vẻ mặt lo lắng, quan tâm của anh, gương mặt cô hiện lên nụ cười rạng rỡ.

“Mợ, cháu tin là cháu sẽ luôn hạnh phúc như vậy.”

Bốn năm sau

Dịch Chỉ Lan tốt nghiệp, cô không đi làm ở đơn vị mà trường học đã phân phối cho, mà tới tổng công ty nhà mình.

Cô của bốn năm sau, trí thức, ưu nhã, trên gương mặt luôn hiện hữu ý cười, không phải là nụ cười lễ phép mà sự hạnh phúc từ tận sâu linh hồn.

Cô chưa từng cảm thấy không vui, chồng cô vẫn bốn năm như một yêu thương cô như trước kia, bởi vậy mặc dù cách xử lý công việc của cô càng ngày càng thuần thục, nhưng tính cách vẫn giống như cô gái nhỏ của bốn năm trước.

Việc tiến vào công ty làm việc rất thuận lợi, bởi vì Vệ Minh Ngôn am hiểu cách khai thác công ty, nhưng lại không biết cách quản lý, lúc trước khi Dịch Chỉ Lan còn đi học thường phải tới giúp anh xử lý các vấn đề, từ lần đầu tiên, nhân viên của công ty đã biết cô gái xinh đẹp này là phu nhân chủ tịch.

Không ai có thể nói hai người không xứng đôi được.

Người đàn ông đẹp trai, lắm tiền, ưu nhã, ngày nào hai người họ cũng ngọt ngào, ai nhìn cũng biết là một cặp.

Đương nhiên, cũng có một vài người muốn quyến rũ vị nhà giàu số một thành phố A này, nhưng kết quả chẳng mấy tốt đẹp, vừa mất mặt lại còn mất việc, xám xịt rời khỏi công ty.

Đối với bọn họ mà nói, có thể vào làm việc tại tập đoàn Vệ thị chính là một loại may mắn, có mấy tấm gương lúc trước, không ai còn dám mạo hiểm, nói đùa, lương tháng của bọn họ cao nhất so với những người cùng trang lứa.

Tập đoàn Vệ thị có rất nhiều công ty con, bình thường nếu Vệ Minh Ngôn nhìn trúng ngành sản xuất nào thì sẽ bắt đầu đao to búa lớn tiến quân, sau đó đợi tới khi thành lập lên, phát triển không ngừng nghỉ nó thì sẽ mất đi hứng thú với ngành nghề này.

Bởi vậy có thể nói một năm bốn mùa tập đoàn Vệ thị đều sẽ tuyển thêm nhân viên, cuồn cuộn không ngừng.

Ngày này, lại ngày Vệ thị thông báo tuyển nhân viên, đại sảnh công ty đã sớm đông nghịt người.

Dịch Chỉ Lan nhanh chóng tiếp nhận chức vị phó tổng này, tuy rằng công việc vẫn như trước, nhưng cuối cùng nhân viên của công ty cũng có thể gọi cô một tiếng Dịch tổng.

Mặt cô trẻ trung bởi vì cuộc sống quá thuận lợi, trên mặt cô chưa từng có một chút dấu vết của năm tháng, đi làm cũng sợ nhân viên trong công ty để ý tới tuổi của mình, cố ý mua đồ công sở màu đen nghiêm trang để mặc.

Buổi tối hôm trước, lúc cô đăng mặc bộ quần áo mới của mình ngắm nghía trước gương, hỏi người đàn ông phía sau mình, “Trông có nghiêm túc không?”

Vệ Minh Ngôn cười trả lời, “Nghiêm túc, chắc chắn em có thể dọa bọn họ vỡ mật luôn.”

Vừa nghe đã biết là giả, Dịch Chỉ Lan tức giận đẩy anh một cái, rốt cuộc vẫn mặc lại bộ quần áo cũ của mình.

Bây giờ, cô mặc bộ đồ này, từ xa nhìn lại số lượng người tới phỏng vấn.

Đây đã là ngày thông báo tuyển dụng thứ ba, nghe nói lại tới thêm một nhóm người nữa tới phỏng vấn.

Chỉ là nhìn một lát, đột nhiên cô nhớ tới đống văn kiện bị Vệ Minh Ngôn vứt bừa bãi trong ngăn kéo, cô đau đầu quay lại lấy.

Hoàng Miêu cũng nằm trong đám người tới xin vào tập đoàn Vệ Thị.

Lúc trước cô đánh khiến Dịch Tình Tình sinh non, mất đi một sinh mạng nhỏ, bị giam nửa năm, chờ sau khi cô ta ra tù, trường học đã buộc thôi học, trong nhà cũng cảm thấy mất mặt vì có đứa con gái từng ngồi tù, không muốn cho cô ta về nhà ở, Hoàng Miêu hết cách, nửa năm trong ngục giam đã bào mòn đi tính tình của cô ta, cô ta đi làm công, lúc đầu thì làm ở những cửa hàng nhỏ, bởi vì quá khốn khổ,không kiềm chế được ăn cắp đồ trong tiệm, sau khi bị chủ cửa hàng phát hiện đánh cho một trận, cũng không trả lương cho.

Hoàng Miêu tự biết mình đuối lý, hơn nữa ông chủ uy hiếp nếu không đi sẽ báo cảnh sát, cô ta đành chật vật rời đi, tiếp tục đi tìm việc.

Mơ mơ màng màng đã bốn năm trôi qua, cô ta không cam lòng, đi hết công ty này tới công ty nọ xin phỏng vấn, nhưng tính tình xấu tính, mới làm việc được mấy ngày đã cãi nhau với nhân viên trong công ty, mấu chốt là lỗi sai luôn nằm ở cô ta, cãi cọ tới mức bị khai trừ hoặc phải xin từ chức.

Hoàng Miêu không cam tâm, cô ta đã từng là sinh viên, là thiên chi kiêu nữ, vốn dĩ cuộc sống của cô ta phải vô cùng hạnh phúc mới đúng, tại sao có thể như vậy được!

Cô ta đã hối hận rất nhiều lần, hối hận vì sao lại phải nhắm vào Dịch Chỉ Lan chỉ vì cô có tiền, hối hận lúc ở trung tâm thương mại khi ấy, vì sao phải bôi đen bạn trai của cô ấy, hối hận tại sao phải đánh nhau với người phụ nữ đó, thế cho nên phải đi tù.

Rõ ràng chỉ cần cô ta quan hệ tốt với Dịch Chỉ Lan, thì sẽ có được một chiếc đồng hồ xinh đẹp như An Cần, nhưng tất cả những thứ này đều đã bị hủy hoại.

Nhiều năm như vậy, chiếc đồng hồ xinh đẹp trong tủ kính năm đó vẫn luôn xuất hiện trong đầu Hoàng Miêu, cơ hồ đã trở thành một loại chấp niệm.

Cô ta nôn nóng muốn có được một chiếc đồng hồ xinh đẹp như thế, nhưng cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn một cách đầy khát vọng.

Hoàng Miêu nhận lời mời tới tập đoàn Vệ thị, bằng cấp hiện tại của cô ta cũng còn chấp nhận được, nhưng cô ta không có kinh nghiệm, một chút cũng không, người nhận lời cô ta cũng kinh ngạc, rõ ràng trong lý lịch có ghi nhiều công ty lớn như vậy, nhưng kết quả kinh nghiệm cơ bản nhất cũng không có.

Cố nén cảm giác muốn loại cô ta, Hoàng Miêu tạm thời được bố trí cho công việc chạy chân, điều này khiến cho cô ta vô cùng bất mãn, bây giờ cô ta đã không còn là một cô sinh viên bốc đồng như trước nữa, chỉ có thể nuốt cơn giận, đi xuống tầng đưa văn kiện.

Đây là ngày thứ hai cô ta ở công ty, đã không muốn đi làm nữa.

Nói cái gì mà đãi ngộ tốt, phúc lợi cao, sao cô ta không hề cảm nhận được bất kỳ cái gì cả!

Chưa từng một lần cô ta nghĩ rằng do bản thân đã không biết làm còn không chịu học hỏi nên mới dẫn tới kết quả này, Hoàng Miêu lạnh mặt, giận đùng đùng đi ra hành lang.

Vừa định đi lên cầu thang, lại nhìn thấy tầng dưới có một cậu bé nhỏ đang đi lên, cậu bé trắng trẻo đáng yêu, đôi mắt to tròn đong đầy những vì sao, kết hợp với làn da trắng nõn của cậu, nếu không có mái tóc chuẩn của các bé trai thì Hoàng Miêu sẽ cho rằng đây là một cô bé.

Bé trai ngẩng khuôn mặt bé nhỏ lên, giọng nói mềm mụp lễ phép nói, “Dì ơi, dì nhường đường cho con với…”

Giọng nói của cậu mềm mại, đáng yêu, khiến cho ai nghe cũng phải mềm lòng, nhưng những người này ngoại trừ Hoàng Miêu, vì cô ta nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay mập mập của cậu nhóc.

Nó rất nhỏ, kiểu dáng lại vô cùng xinh đẹp, kim phúc đang nhanh chóng chuyển động, dội vào lòng cô ta.

Trong lòng cô ta sục sôi một ý tưởng mãnh liệt, cẩn thận nhìn ngang liếc dọc, không hề tránh ra, ngược lại còn ngồi xổm xuống, miễn cưỡng nở nụ cười, “Cậu bé, cháu tên là gì?”

Cậu bé nhíu mày, không biết tại sao, cậu có cảm giác không thích cái dì quái đản trước mắt này, nhưng nghĩ tới lời mẹ dạy phải biết lễ phép, vẫn nhẹ nhàg trả lời, “Cháu tên là Duy Duy.”

“Duy Duy à? Ba mẹ cháu đâu rồi?”

“Đang đi làm.”

Đi làm, là con của nhân viên trong công ty ư? Chẳng lẽ cái gọi là phúc lợi tốt chính là có thể đưa con đi làm?

Hoàng Miêu chỉ tới kịp nghĩ đến đây, ánh mắt đã khóa chặt vào chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu nhóc, trong đôi mắt tràn ra dục vọng tham lam, vừa nói vừa vươn tay, “Cái đồng hồ này cháu đeo ngược rồi, để dì giúp cháu đeo lại được không?”

Vệ Duy không vui nhấp môi, giấu cái tay ra sau lưng, “Cháu không đeo ngược, đây là ba đeo cho cháu!”

“Ba thì cũng có lúc nhầm thôi, nào, nghe lời, để dì tháo ra giúp cháu…”

Hoàng Miêu không thèm để ý tới sự phản kháng của cậu bé, trước kia ở nhà cô ta cũng đã gặp nhiều đứa nhóc như thế rồi, ngu ngốc dễ lừa, chỉ cần cho mấy viên kẹo thì cái gì cũng dám làm.

“Duy Duy, dì mua kẹp cho con ăn, con đưa đồng hồ cho dì đưuọc không?”

Ai mà ngờ cậu bé không hề vui mừng đồng ý như trong tưởng tượng, đôi mày nhíu chặ, tức giận kêut lên, “Cháu không cần! Dì tránh ra, cháu muốn đi tìm ba!”

“Thế một túi kẹo thì sao?”

“Dì tránh ra, dì thật đáng ghét, cháu phải mách ba là dì bắt nạt cháu!”

Đối với lời nói của cậu Hoàng Miêu không để trong lòng, ai tin lời trẻ con cơ chứ, nói nữa, cô ta và ba đứa bé này đều là nhân viên của tập đoàn Vệ thị, người này chắc chắn cũng không muốn làm ẩm ỹ mọi chuyện lên, cùng lắm thì cô ta liều chết không thừa nhận là được.

Quyết định xong, Hoàng Miêu bắt đầu dùng sức, đụng vào chiếc đồng hồ cô ta tha thiết mơ ước, trong mắt lóe lên sự hưng phấn.

“Duy Duy nghe lời, ngoan, tháo đồng hồ ra…”

“Cháu không muốn không muốn!!”

Một người nhân viên mới ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng gào tức giận của cậu bé, trong lòng hốt hoảng vội vàng chạy qua, vừa qua thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đưa lưng về phía cậu ta đang túm chặt tay của cậu bé, vội vàng nổi giận hỏi: “Cô làm cái gì đấy! Cô ở bộ phận nào!”

Hoàng Miêu bị dọa đến mức cứng đờ người, vô thức buông lỏng tay, Vệ Duy đẩy cô ta ra, vội vàng nấp sau người cậu ta, cậu bé biết người này, tủi thân cáo trạng, “Chú Cao, dì ấy bắt nạt cháu!”

Hoàng Miêu nhận ra đây là giám đốc của bộ phân kế bên, trong lòng hốt hoảng, nhưng gương mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh đứng lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tôi thấy đứa bé này đeo đồng hồ bị lệch, đính giúp nó đeo lại.”

Đeo đồng hồ?

Giám đốc Cao không tin nhìn cô gái trước mặt, “Cô tên gì, bộ phận nào? Giám đốc của cô là ai?”

Trong lòng Hoàng Miêu hoảng chết đi được, lại nhìn thấy cậu bé núp đằng sau lưng đang dò đầu ra nhìn, trong lòng căm ghét.

Không phải muốn xem một cái đồng hồ thôi sao?

Còn nhỏ đã gian trá như thế, còn biết gọi viện binh, nếu rơi vào tay cô ta thì…

“Chú Cao, dì ấy lườm cháu! Dì ấy lại muốn bắt nạt cháu!”

Vừa nghĩ xong, cậu bé lại gào lên, “Cháu không thích dì đó, dì đó bắt nạt cháu, cháu phải đi mách cha!”

Hừ, con nít đúng là con nít, gặp chuyện chỉ biết đi mách ba mẹ.

Trong lòng Hoàng Miêu khinh thường, đang nghĩ xem phải nói dối như thế nào mới thoát khỏi chuyện này, giám đốc Cao cũng đã nhìn thấu ý tưởng của cô ta.

Cậu ta nhíu mày, lạnh giọng hỏi, “Cô có biết Duy Duy là con của ai không?”

Hoàng Miêu lắc đầu, lại thấy người đàn ông trước mặt tỏ ra thương hại, “Chủ tịch.”

“Vệ đổng rất yêu thương Duy Duy, nếu cô dám bắt nạt thằng bé, nên biết rõ hậu quả.”

Đồng tử của Hoàng Miêu đột nhiên co lại, không dám tin nhìn về phía cậu bé nhỏ tuổi đang trốn đằng sau người đàn ông trước mặt này.

Con của chủ tịch…

Sao lại có thể trùng hợp như thế!

Đang lúc cô ta bị đả kích còn chưa kịp hồi thần thì lại lấy đôi mắt cậu bé vừa này còn hùng hổ như con hổ con sáng lên, ngọt ngào gọi mẹ chạy tới phía sau cô ta, Hoàng Miêu hoảng hốt quay đầu nhìn lạ, lại thấy người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười dịu dàng bế cậu bé lên, chiều chuộng nắm mũi cậu bé, “Con lại lén chạy ra ngoài chơi rồi!”

Là… Dịch Chỉ Lan…

Sao có thể là Dịch Chỉ Lan!

Trong đầu cô ta hiện lên các loại sản nghiệp của tập đoàn Vệ thị, đánh giá phân tích giá trị tài sản của ông chủ Vệ thị trên báo báo chí cũng hiện lên.

Người như thế, sao có thể là chồng của Dịch Chỉ Lan được.

Không, không đúng, chắc chắn là Dịch Chỉ Lan tham tiền nên mới cưới một ông già.

Tập đoàn Vệ thị không phải tay trắng mà nên sao? Nhất định là sản nghiệp của một ông già!

Hoàng Miêu không ngừng tự an ủi chính mình, đúng, chính là như thế, uổng công lúc trước Dịch Chỉ Lan còn ra vẻ chung thủy, kết quả thế nào, rồi cũng ton tót theo trai thôi!

Cô ta âm thầm phủ nhỏ Dịch Chỉ Lan, chỉ có như thế mới làm dịu đi sự ghen ghét trong lòng mề cô ta mà thôi.

Dịch Chỉ Lan xinh đẹp thì thế nào, trở thành phu nhân của tập đoàn Vệ thị thì làm sao! Cuối cùng cũng phải lấy chồng! Nói không chừng lấy một ông già xấu hoắc. (Nói gì vậy bà nội :)))

“Duy Duy, còn lại chuồn ra rồi!!”

Đang lúc Hoàng Miêu tự an an ủi bản thân, một giọng nói từ tính dịu dàng vang lên từ dưới cầu thang, Vệ Minh Ngôn vẫn đẹp trai ngời ngời, sáng lạn không gian, vẻ đẹp chỉ có tăng cứ không giảm, anh duỗi đôi chân dài thẳng tắp đi tới đón lấy cậu bé trong lòng Dịch Chỉ Lan, mắng yêu đứa bé.

Giám đốc Cao vội vàng cung kính chào hỏi, “Vệ đổng.”

Vệ Minh Ngôn không để ý thấy Hoàng Miêu, gật đầu mỉm cười, sau đó lại quay lại nhìn con trai.

“Sao lúc nào cũng lén trốn ra lúc cha đang làm việc thế hả?”

Cậu bé ôm lấy cổ cha mình, nũng nịu nói, “Duy Duy muốn đi chơi mà.”

“Cha có rảnh chơi với con đâu, con đành phải tự đi chơi…”

“Không phải là do cha bận việc sao? Nhất định ngày mai sẽ đưa con tới công viên trò chơi, ba người chúng ta đi cùng nhau được không?”

“Được! Cha là tốt nhất! Con rất yêu cha!”

Dịch Chỉ Lan dịu dàng mỉm cười chăm chú nhìn vào hai cha con, trong đôi mắt tràn ngập tình yêu.

Hình ảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận khiến cho Hoàng Miêu ngơ ngẩn.

Gương mặt kia, cả đời cô ta sẽ không bao giờ quên, người đàn ông đã khiến cô ta trở thành trò cười của toàn trường, bạn trai của Dịch Chỉ Lan.

Lúc trước người đàn ông này sở hữu một trung tâm thương mại, mà giờ đây, anh ta đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Vệ thị…

Hoàng Miêu hô hấp vài cái, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất.

Giám đốc Cao kinh hãi, “Vệ đổng! Cô ta ngất rồi!”

Đang nghe con trai tủi thân mách chuyện, người đàn ông lạnh nhạt nhìn xuống, nhìn vào người phụ nữ dường như đã từng quen biết này một cái, lạnh lùng nói, “Gọi 120, bao giờ cô ta tỉnh thì báo cho cô ta biết, thời gian thử việc kết thúc, cô ta bị đuổi việc.”

Dịch Chỉ Lan một lòng chú ý tới chồng và con mình nên cô căn bản liền không chú ý tới người đang nằm trên đất là người bạn cùng phòng đã từng khiến cô bối rối.

“Minh Ngôn, không phải mai anh phải đi công tác sao?”

“Anh hoãn lâu rồi, công việc làm sao quan trọng bằng vợ con được, chúng ta cũng đã lâu chưa đi chơi rồi, sẵn tiện mai đi chơi một chuyến luôn.”

“Ừ, nghe anh hết.”

Vài chục năm sau, TV đang chiếu tin tức về vợ chồng người sáng lập tập đoàn Vệ thị cùng nhau qua đời, con trai của hai người làm theo di chúc của họ, hoả táng hai người cùng nhau.

Hai người từ sau khi kết hôn tới lúc mất, cả đời đều hạnh phúc, nghe nói lúc Vệ phu nhân qua đời, trên gương mặt còn mỉm cười.

Bà vô cùng hạnh phúc, vì bà có một người chồng hết lòng yêu thương mình, ông ấy yêu bà suốt một đời, luôn bầu bạn bà.

Không sinh cùng ngày, nhưng mất cùng một ngày, đối với Dịch Chỉ Lan, đây là sự lãng mạn cuối cùng mà chồng bà trao cho mình.

TV đang phát tin tức về những cống hiến lớn lao mà hai người đã làm, trên giường bệnh, một người già tay đầy vết đồi môi đang vẫy, hộ sĩ thấy vội vàng tiến lên hỏi, “Ngài có yêu cầu gì ạ?”

Long ca nhìn chằm chằm TV, mấp máy môi, nhổ ra một câu, “Ông đây, thật xui xẻo…”

Cưới một mụ lười, cả đời không sinh được cho mình một đứa con cũng thôi, tới lúc chết còn phải chết cùng tên sát tinh kia.

***

【 Nhiệm vụ hoàn thành: 100, mới ký chủ lựa chọn, nghỉ phép hoặc tiếp tục chuyển thế giới. 】

“Chuyển thế giới.”

Vệ Minh Ngôn lại lần nữa mở mắt, lần này anh đang nằm trong một phòng bệnh sáng, trên TV đang phát sóng một tiết mục giải trí đương thời, dã ngoại cầu sinh.

【 Nhiệm vụ của thế giới này: Tìm lại Bạo Phong Vũ, che chở Tống Kỳ 】

Anh tiếp nhận ký ức, thế giới này vẫn là thế giới tiểu thuyết, anh quả nhiên lại là một nam phụ ác độc, còn nữ chính Tống Kỳ là đối tượng nhiệm vụ của anh.

Vẫn là truyện ngược luyến tình thâm, nhưng lần này không ngược tâm, ngược thân, Tống Kỳ chính là đối tượng bị ngược thân.

Công nghiệp giải trí của thế giới này phát triển vô cùng tốt, một khi trở thành minh tinh có nghĩa là phát tài, Tống Kỳ là cô nhi, sau khi được khai quật bắt đầu bước chân vào giới giải trí, cô chịu khổ, cũng rèn luyện kỹ thuật diễn, nhưng vì không có bối cảnh cộng thêm tính cách quật cường, mãi mà vẫn không nổi, công việc cũng bình bình.

Mãi đến một lần cô hợp tác với ảnh đế Vệ Minh Ngôn, hai người nảy sinh tình yêu, rất nhanh tiến tới chuyện yêu đương, nhưng do cô là cô nhi nên chưa bao giờ có cảm giác an toàn, mấy lần cô nhắc tới chuyện kết hôn, cho dù là âm thầm kết hôn cũng được, nhưng Vệ Minh Ngôn vẫn luôn thoái thác, mẫu thuẫn giữa hai người càng ngày càng lớn, mãi cho tới khi cãi nhau, Tống Kỳ có việc đột xuất phải ra khỏi nhà, Vệ Minh Ngôn thì vẫn còn giận dữ, quẳng con chó mà cô nuôi đã lâu tên là Bạo Phong Vũ ra khỏi nhà.

Đó là con chó con Tống Kỳ nhặt được trong một đêm mưa rền gió bấc, thời gian cô và Bạo Phong Vũ ở bên nhau thậm chí còn lâu hơn với Vệ Minh Ngôn, đối với cô nhi như cô mà nói, Bạo Phong Vũ chính là người thân duy nhất của cô.

Sau khi trở về phát hiện a mất chó, Tống Kỳ sụp đổ đeo khẩu trang chạy đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng tìm như thế nào cũng không thấy.

Tình yêu của hai người cũng tới hồi kế, thậm chí quyết liệt tới mức Tống Kỳ dọn ra khỏi nhà, vẫn luôn không ngừng tìm kiếm chú chó, cô thuê người, dán thông báo, nghĩ mọi cách muốn tìm lại Bạo Phong Cũ, sau này khi tham gia chương trình【 dã ngoại sinh tồn 】 lại vô tình bị gãy chân, tạm thời không thể tham gia bất kỳ hoạt động nào, đây cũng là lúc nam chính lên sàn, còn dắt theo Bạo Phong Vũ Tống Kỳ tìm đã lâu.

Cô vừa mừng vừa ngạc nhiên, cầu xin nam chính trả lại Bạo Phong Vũ cho mình, kết quả bị cự tuyệt, lý do là nam chính cũng rất thích Bạo Phong Vũ, không bỏ được.

Tuy rằng rất mất mát, nhưng chỉ cần chó còn là được, Tống Kỳ vui sướng cầm theo thức ăn cho chó và đồ hộp đi thăm chó, kết quả bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p.

Đọc đến đây Vệ Minh Ngôn phải trợn mắt đọc lại lần nữa, đúng vậy, chính là bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p.

Sau đó là tình tiết thông thường, cô bị chụp ảnh lại rồi mang ra đe dọa, tính cách của Tống Kỳ rất cương liệt, không sợ cá chết lưới rách, lại bị nam chính lấy Bạo Phong Vũ ra uy hiếp, sau khi cô nhẫn nhịn tất cả những việc bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p, sinh non, sự nghiệp tan vỡ, bị “vị hôn thê” của nam chính đánh ghen, bị “mẹ chồng tương lai nhục nhã, cuối cùng Bạo Phong Vũ bị “mẹ chồng tương lai” hạ độc chết.

Quyển tiểu thuyết này không phải he như cốt truyện thông thường, sau khi Bạo Phong Vũ chết, Tống Kỳ dứt khoát lưu loát bậc lửa khí than, nổ chết “mẹ chồng tương lại” và nam chính, đương nhiên, bởi vì cô bị nam chính nhốt lại, nên cùng nhau bị nổ chết.  (Cú tui, gì cốt truyện ghê vậy :(( )

Có thể nói, ảnh đế không ngược cô, nhưng hắn ta là nguyên nhân dẫn tới toàn bộ câu chuyện về sau.

Sau khi đọc xong, Vệ Minh Ngôn trầm mặc vài giây, mới rốt cuộc tin tưởng, đây là một quyển tạp chí mạng.

Thế giới này đã diễn biến tới giai đoạn ảnh đế không chấp nhận được chuyện mình bị chia tay bởi một con chó, hắn phẫn nộ ói lời tàn ác, kết quả vừa cúp điện thoại thì phát hiện mình bị vuột mất một cái cúp, càng nghĩ càng tức, uống rượu cả đêm, uống tới mức vào viện nằm luôn.

Mà lúc này, nữ chính đang khắp nơi tìm chó, mà người đại diện của cô đã thay cô nhận tiết mục【 dã ngoại sinh tồn 】 kỳ này.

Nhớ tới cốt truyện tiếp theo, Vệ Minh Ngôn xoa xoa giữa mày, cửa bị đẩy ra, quản lý của anh mua cơm tới, vừa nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình hiểu rõ.

“Lại nhớ tới Tống Kỳ à? Vậy đi, bên chương trình dã ngoại sinh tồn mới gọi điện cho tôi, cậu cứ đồng ý đi, sau đó nhân cơ hội nối lại tình xưa với Tống Kỳ.”

Vốn dĩ ảnh đế sẽ từ chối còn mắng chửi người đại diện nữa, nhưng bây giờ đổi thành Vệ Minh Ngôn.

Dưới ánh mặt trời, người đàn ông với diện mạo anh tuấn nhấp môi cười, “Đồng ý giúp tôi đi, tôi phải theo đuổi lại cô ấy.”

Người đại diện nhìn nụ cười của anh ngơ ngác mất một lúc.

Thằng nhóc này, càng ngày càng đẹp trai, bảo sao mấy cô bé trên mạng suốt ngày kêu gào.

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Nadia

"What I edited reflect part of myself."

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *