Mười vạn lý do vì sao – Máy Đánh Chữ Số N

Chương 9: Từ đường ( 7 )

Hits: 4

Chương 9: Từ đường (7)

Tác giả: Máy Đánh Chữ Số N

Số chương: 88 (còn tiếp)

Editor: Nadia

Bài hát: V ‘FRI(END)S’ Official MV

[Mười vạn lý do vì sao – Máy Đánh Chữ Số N]

Chương 9: Từ đường ( 7 )

Editor: Nadia (AnGing)

Bài hát: V ‘FRI(END)S’ Official MV

“Phòng sắp sập rồi, ra ngoài hết đi, nhanh lên!”Lương chặt đứt, phòng ở mau sụp, mau ra đây, đều mau ra đây!”

Vốn dĩ mấy cây cột trong từ đường cũng đã bị đục rỗng, sau khi chém đứt một vài cây cột trong số đó, mấy cây còn sót lại cũng không đủ khả năng chống đỡ nóc nhà nữa, trông có vẻ sắp sập.

Lâm Đóa Hoan thấy vậy thì hô to, báo cho mọi người trong phòng mau chóng chyaj ra ngoài.

“Nhanh!”

Sử Nhân thúc giục Cố Sở một tiếng, sau đó chạy đi ra ngoài, Cố Sở cũng không trì hoãn, túm lấy cổ áo của người phụ nữ, vẫn đủ sức chạy ra ngoài.

“Rầm ——”

Năm người họ mới chạy ra ngoài không được bao lâu, một cây trụ cuối cùng bị gãy, trong nháy mắt phòng ở sập, khói bụi mịt mờ.

“Khụ khụ khụ ——”

Mọi người che mặt ho sù sụ, ngay cả mắt cũng nhập nhèm mở không nổi.

Người phụ nữ bị Cố Sở đấm trợn trừng mắt, thấy từ đường đã sập thì thét lên một tiếng thê lương “Không ——”, sau đó hóa thành mây khói hòa vào lớp bụi đất mịt mờ.

Nếu tay của Cố Sơ vẫn còn duy trì ở trạng tháng nắm giữ, chỉ sợ bọn người Vu Hồng sẽ cho rằng người phụ nữ mình vừa thấy chỉ là ảo giác.

“Biến mất……”

Giọng Vu Hồng hơi mơ màng, bà ta choáng váng trước những gì vừa mới xảy ra.

Người phụ nữ này chính là người đã chặn đầu bắt xe hôm đó, sao lại xuất hiện trong từ đường được? Vì sao sau khi Cố Sở vừa nhìn thấy cô ta đã xuống tay tàn nhẫn như vậy? Vì sao sau khi từ đường bị sập, cô ta lại đau đớn thét lên rồi biến thành tro bụi?

Vu Hồng cảm thấy, có cho cô mượn thêm mấy bộ não nữa cũng không đủ dùng.

Đám người Sử Nhân liên hệ lại tiền căn hậu quả, cũng đã loáng thoáng đoán được một vài thứ, tuy nhiên vẫn còn đợi Cố Sở giải thích thêm.

“Kết thúc.”

Thu tay lại, liếc nhìn lớp tro bụi lơ lửng trong không khí, nét mặt cô thoáng chút quái lạ.

Có nhẹ nhàng, cũng có một ít trầm trọng.

Quả thật《 Mười vạn 》thích đặt bẫy trong cốt truyện và phần lời nhắc, giống như việc lúc trước bọn họ hiểu lầm ý của từ “chia lìa” vậy, nửa câu sau, “sau khi Chúc Dung trở về, thần lửa sẽ mang đi hết thảy tội ác”, cũng có một cái bẫy.

Cố Sở vẫn luôn suy ngẫm về câu chuyện này, nửa câu đầu và nửa câu sau dường như không hề liên quan tới nhau, vế trước kể về một người đàn ông phụ bạc, vế sau lại giống như sự trừng phạt thuộc về tín ngưỡng.

Cô vẫn luôn xâu chuỗi để tìm ra mối liên hệ giữa hai vế trên, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra, mãi tới trước bữa cơm tối hôm qua, nghe được câu chuyện xưa mà thôn trưởng kể thì mới nhận ra.

Từ lúc bắt đầu bước vào thế giới này, do cái tên thôn là Hỏa thần và vị Hỏa Thần được tế bái trong từ đường bởi một nhánh xưng là một nhánh của tổ tiên Bành thị gọi là Chúc Dung, khiến cho bọn họ theo bản năng cho rằng nhân vật sẽ trở về được đề cập tới trong chuyện xưa là Chúc Dung.

Hơn nữa từ đường bị bỏ hoang kết hợp với những cái chết ly kỳ trước đó, rất dễ khiến cho người đọc tưởng rằng việc mất tín ngưỡng sẽ dẫn tới trừng phạt.

Kỳ thật Chúc Dung ở nơi này, không phải là vị Hỏa thần Chúc Dung đó.

Rất lâu trở về trước, Chúc Dung còn có một nghĩa khác, ám chỉ nam vu.

Chúc Dung là lời cầu nguyện của nam vu mong muốn đem lại ánh dương cho thôn làng.

Nếu giải thích theo nghĩa này, những suy đoán trước đó của cô có thể hoàn thành câu chuyện xưa này một cách mạch lạc.

Từ được hàng năm tiếp nhận tín ngưỡng thành kính của tín đồ bắt đầu khai mở linh trí, có lẽ nó cũng không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết những nam vu sống trong cơ thể nó cả đời đều phụng hiến cho mình, giống như những đôi phu thê nơi trần thế, đầu bạc răng long.

Nam vu đời trước đã qua đời, thanh niên tài tuấn lại rời khỏi từ đường, thậm chí cuối cùng con bỏ lại thôn làng mà đi.

Từ đường lại sắp bị phá dỡ, nó cũng sắp không còn tồn tại nữa, cho nên nó phải tích tụ lực lượng, đợi người nam vu cuối cùng trở lại, sẽ thiêu đốt toàn bộ thôn trang này, khiến cho những người thuộc về nó lại lãng quên nó phải biến mất cùng.

“Vãi thật!”

Sử Nhân bật ra một câu chửi bậy, nếu không có Cố Sở, ai mà nghĩ ra được Chúc Dung còn có nghĩa là nam vu cơ chứ, bây giờ chơi trò chơi còn phải nhiều kiến thức như Bách khoa Baidu nữa hả.

Ông ta cảm thấy mình thật may mắn, cũng may là trong đám người mới này còn có một tên biến thái như cô, nếu không ông ta cũng phải lỗ mất mấy món bảo bối ở câu chuyện này.

【 Nhiệm vụ không bắt buộc 2: Tiêu diệt ngọn nguồn dẫn tới những cái chết ly kỳ của các thôn dân, khen thưởng 10 điểm 】 đã hoàn thành

Rút quyển sách nhiệm vụ ra khỏi ý thức, quả nhiên, ngọn nguồn chính là từ đường.

Hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong thôn đủ 72 giờ, nhiệm vụ bắt buộc cũng sẽ tự động hoàn thành.

Sử Nhân không kìm nén được nụ cười, năm người mới còn sống hẳn bốn người, ông ta kiếm thêm được 8 điểm Thư Khoán nữa.

Đám người Vu Hồng nghe thấy đã an toàn, vui mừng phát khóc, nhìn cảnh này, Sử Nhân không đành lòng nói cho bọn họ biết, đây chỉ là khởi đầu mà thôi, các nhiệm vụ về sau, không chắc chắn sẽ có một người như Cố Sở bảo vệ an toàn cho.

Sau khi kinh qua một vài chuyện xưa, Sử Nhân biết rõ, có đôi khi ma quỷ không phải là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là lòng người,…

*****

Ngày thứ ba đường thông, thôn trưởng đón một ông cụ đưa tới trước từ đường đã sập.

Người này chính là Bành Hạnh, nam vu cuối cùng của thôn Thần Hỏa.

Năm nay ông đã hơn 60, do thời trẻ làm việc mệt nhọc nơi công trường, cụ già hơn nhiều so với những người đồng trang lứa tóc bạc da mồi, con trai út đẩy xe lăn của cụ xuống, sau khi đi tới trước từ đường, mới miễn cưỡng dùng quải trượng đi bộ vài bước.

“Nhiều năm không trở lại, ai… Tiếc là đường lên núi bị chặn, không kịp trở về lần cuối, tôi già rồi, từ đường này, cũng hoang phế rồi…”

Ông cảm thấy có chút xót thương, “Ha ha, không biết anh có tin không chứ, hồi nhỏ, tôi cứ thấy linh đường này linh lắm, có một lần tôi bị ngã, rõ ràng trước đó thấy một cục đá đất nhô lên bên cạnh, mắt thấy sắp ngã vào rồi, thì cục đá đó lại lăn sang chỗ khác.

Bành Hạnh lải nhải, lớn tuổi, thích kể lại chuyện xưa.

Thôn trưởng nghe ông nhắc mãi, cười nói: “Vậy đưa ông quay trở lại hồi đó được không.” ư

“Không được không được.”

Bành Hạnh trừng mắt nhìn thôn trưởng, sau đó cười lắc đầu. hạnh trừng mắt nhìn mắt thôn trưởng, sau đó cười lắc lắc đầu.

“Từ nhỏ tôi đã sống trong từ đường, lúc đó tôi nghĩ từ đường là tất cả của mình, sau khi rời khỏi thôn chịu khổ mấy năm, thi thoảng tôi vẫn hoài niệm quãng thời gian an ổn trong từ đường, nhưng sau khi ra ngoài kia, kiếm được tiền, có vợ, mới biết, cuộc sống phải như thế, hiện tại tôi có bạn già kề bên, con cái hiếu thuận, tôi đã rất lâu không còn nghĩ tới những ngày tháng sống trong từ đường nữa.

Bành Hạnh là người thường, hướng tới một cuộc sống vợ chồng mỹ mãn, con cháu sum vầy mà thôi.

“Lần này về cũng muốn làm tí rượu gạo chính gốc nữa.”

“Đã chuẩn bị tốt cho ông rồi đây, còn giết hẳn một con gà mái già để hầm cho ông nhậu nữa đó.”

Từ đường đã sụp không có gì đẹp, hai ông già mỗi người nói một câu, từ từ biến mất ở cuối đường.

“Lạch cạch ——”

Một cây cột nhỏ cố gắng chống đỡ ngã xuống, một tia lửa nhỏ bắn lên, lại nháy mắt dập tắt.

Cố Sở đứng ở cách đó không xa, bàng quan nhìn một màn này, tận mắt thấy đốm lửa lụi tàn, biết rằng nó đã hoàn toàn tiêu tán.

******

Đã không còn mối nguy nào, mọi người có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, Sử Nhân bị mấy người Bàng Trung vây quanh hỏi han về những chuyện có liên quan tới《 Mười vạn 》, trọng điểm là tác dụng của Thư Khoán.

Lúc này đám người Vu Hồng mới biết, hóa ra một khi bị《 Mười vạn 》 lựa chọn, cả đời sẽ không bao giờ có khả năng thoát khỏi nó, ngày tháng sau này, họ sẽ phải đối mặt với những chuyện xưa ở cấp độ kinh dị hơn nữa.

Vì thế Vu Hồng có vẻ vô cùng uể oải, ngồi rầu rĩ trong phòng, ngoại trừ thời gian ăn cơm thì bà ta sẽ không ra khỏi cửa.

“Cô có chuyện muốn nói với tôi?”

Ban đêm, Sử Nhân ôm hai chai bia lấy được từ chỗ thôn trưởng, đi tới ngồi cạnh Cố Sở, hai người ngồi thoải mái trên bậc thang dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn sau trời.

Ban ngày Sử nhân đã chú ý tới một điểm, Cố Sở thường xuyên nhìn về phía mình, chẳng qua lúc đó Bàng Trùng và Lâm Đóa Hoan đang vây quanh ông hỏi chuyện liên quan tới《 Mười vạn 》, Cố Sở chưa từng tới, Sử Nhân đã nhớ ra, có lẽ chuyện này người ta không muốn bị người khác biết.

“Ông đã tham gia bao nhiêu nhiệm vụ rồi?”

“Phốc ——”

Cố Sở bật lon bia, uống một ngụm.

“Tính cả lúc này thì tổng cộng là bốn, tôi cũng không có bản lĩnh gì mấy, cũng may được cái may mắn, mỗi nhiệm vụ đều gặp được người tài.”

Sử Nhân cười cười, chỉ là lúc cười, ánh mắt lại có vẻ vô cùng cô đơn, bị cái thứ xui xẻo này chọn lựa, thì may mắn chỗ nào chứ.

“Bốn lần…”

Nhiệm vụ cho tân thủ mà đã khó khăn như thế, có thể thấy được là  số lượng người chơi hoàn thành 4 nhiệm vụ cũng không nhiều lắm. Điểm này Cố Sở hơi nhầm một chút, vốn dĩ nhiệm vụ lần này Cố Sở tham gia, đã khó hơn rất nhiều lần so với những nhiệm vụ tân thủ khác.

“Tôi muốn hỏi anh về một người.”

Cố Sở nốc cạn lon bia.

“Sở Tương Như, ông có từng gặp qua người này chưa, hoặc đã từng nghe người chơi nào nhắc tới tên người này không?”

“Sở Tương Như?”

Sử Nhân cảm thấy quen tai, nhưng lại nghĩ không ra.

“Hình như là không.”

Nghĩ đi nghĩ lại, Sử Nhân lắc lắc đầu, “Cô chắc chắn cậu ta cũng bị《 mười vạn 》 chọn?”

Sử Nhân nhìn vào mắt Cố Sở, cô gái xui xẻo này không phải vì đang tìm người mới bị《 mười vạn 》 theo dõi đấy chứ? Tuy nhiên lời vừa tới miệng, Sử Nhân đã hối hận, bây giờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn chưa tốt tới mức đó để hỏi những về những chuyện riêng tư như vậy?

“Sau này có cơ hội tôi sẽ giúp cô hỏi thăm, nếu có thể gặp được cô trong một nhiệm vụ khác, tôi sẽ kể cho cô nghe những gì tôi biết.”

Sử Nhân chuyển chủ đề, “Đúng rồi, bây giờ cô đang sống một mình à?”

“Không cha không mẹ, người cô đơn.”

Cố Sở lắc lon bia một chút, sau đỏ thả vỏ lon rỗng xuống.

“Người cô đơn…”

Sử Nhân cũng nốc cạn, sau đó vỗ vai cô đứng lên.

“Sau này khi gặp được nhiều chuyện hơn, cô sẽ phát hiện, rằng người bị《 mười vạn 》 lựa chọn, nếu chỉ là một người cô đơn, là chuyện may mắn biết bao nhiêu.”

Tình huống của Cố Sở như vậy, ông ta cũng không cần nhắc thêm gì nữa.

Sử Nhân cảm thấy hơi hâm mộ, người cô đơn à…

Ông ta lấy tay chà xát gương mặt đỏ của mình, Cổ Sở quay đầu nhìn theo bóng lưng ông ta, hơi thở, bước chân hơi nặng nề.

Cũng là một người đàn ông có nhiều câu chuyện cũ, cô nhặt vỏ lon bia dưới đất lên, ném vào giỏ tre trong nhà của thôn trưởng.

Chỉ chờ tới ngày mai sau khi kết toán Thư Khoán, lúc đó cửa hàng mà Sử Nhân từng nhắc tới sẽ mở ra, cô sẽ nhìn thấy một thế giới ly kỳ khác.

Truyện được đăng tại Mái ấm của Nadia, Wattpad và Dembuon.vn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *